
ữa hay không?”
Bỗng có tiếng choang một cái, mảnh thuỷ tinh văng ra khắp nơi, Lương Duyệt cầm
một mảnh vỡ nhằm thẳng vào cổ của gã kia, nói: “Vì sao lại không tiếp tục
kiện?”
Thì ra, nhân lúc thắt dây giày cô đã kịp giấu một chai nước khoáng vào trong
tay áo, trong khi gã Lăng Tử kia chưa kịp có phản ứng gì thì cô đã đập chai
nước lên bức tường, mảnh chai nham nhở , sắc nhọn đã trở thành thứ vũ khí có
thể uy hiếp người khác hiệu quả phù hợp nhất lúc này.
Lăng Tử liếc nhìn chiếc chai vỡ nham nhở đang kề bên cồ bởi bàn tay run rẩy,
nói: “Cô dám à? Chẳng phải cô là luật sư sao? Luật sư mà lại làm người khác bị
thương thì sẽ bị coi là cố tình gây thương tích cho người khác, đúng không?”
Lương Duyệt cũng mỉm cười theo: “Đúng thế, nhưng vẫn còn một điều nữa, đó là
điều tự vệ chính đáng, lúc này tôi có đâm chết anh cũng chẳng sao cả.” Nhưng cô
vẫn cảm thấy không thể tin rằng hắn là một kẻ côn đồ có văn hoá.
Quả nhiên, gã họ Lăng kia có vẻ hơi luống cuống, sau đó tíêp tục nói với vẻ coi
thường: “Thế thì cô cứ việc đâm chết tôi đi. Dù sao thì tôi cũng cần tiền hơn
là cần mạng sống.”
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lương Duyệt đành đổ giọng thương lượng:
“Tôi nghe nói anh cũng là người trong đạo, vì thế chúng ta cứ nên nói thẳng
thắn với nhau, số tiền mà anh nợ bọn họ chẳng đủ để dính kẽ răng của anh những
bữa ăn thường. Chẳng lẽ, chỉ vì chút tiền còm cõi ấy mà lại để đánh mất đi danh
dự bao nhiêu năm nay. Mà người trong đạo thường coi trọng nhân, nghĩa, tín,
dụng, anh không sợ là đánh mất chữ tín thì sẽ chẳng còn ai dám hợp tác với anh
nữa sao?”
“Đừng có giở trò khỉ đó nữa đi. Nếu có gan thì cứ việc đâm vào cổ tao đi. Đâm
đi, đâm đi nào!” Điệu bộ bất chấp tất cả của hắn khiến cho Lương Duyệt vội nhảy
lùi về sau một bước, cô thật sự lo sợ chiếc chai vỡ trong tay mình đâm vào cổ
hắn.”
Lương Duyệt vẫn còn chưa kịp định thần thì gã kia đã dùng sức túm lấy chiếc
chai vỡ sắc nhọn, bẻ quặt cánh tay Lương Duyệt về phía sau, khuỷ tay trái kẹp
lấy cổ của Lương Duyệt cười nhạo báng: “ Mày chỉ là một con nhóc còn chưa hết
lông tơ mà dám uy hiếp người khác à? Ông sẽ cho mày biết thế nào là đâm người!
Ông sẽ vẽ lên mặt của mày, để xem mày sẽ kiện như thế nào!”
Đầu Lương Duyệt như có mọt tiếng nổ bên trong, còn bọn người kia thì đểu dừng
tay nhìn về phía cô và gã họ Lăng. Dù cô có cố giẫy giụa thế nào cũng không thể
thoát khỏi bàn tay của gã , xem ra gã chuẩn bị ra tay thật. Đột nhiên Lương
Duyệt hét to về phía những tay chân của gã họ Lăng: “Đồ khốn, những người Đông
Bắc chết hết cả rồi hay sao? Thấy người khác bắt nạt phụ nữ mà còn cứ đứng gương
mắt ra nhìn. Cha mẹ, anh chị các người sẽ lấy làm xấu hổ vì các người. Thế mà
cũng đáng gọi là đàn ông ư? Khí phách ấy để đâu cả rồi!”
Những lời này khi lọt vào tai thì có tác dụng gì với những người Đông Bắc ấy,
Lương Duyệt không biết, nhưng những người Đông Bắc mà cô từng tiếp xúc thì đều
có thuộc loại máu lửa, nói một cách khác là dễ bị kích động, vừa rồi khi nghe
họ trao đổi với nhau thì cô đoán trong số đó ít nhất cũng có ba người là người
Đông Bắc, vì thế cô quyết định thử liều một phen, xem có ai dám đứng ra không.
Kết quả…
“Anh Lăng, anh dính tay vào mọt con nhóc con như vậy làm gì? Làm vậy liệu có
mất mặt không?”Người đàn ông mà Lương Duyệt nhìn thấy qua hàng rào lúc trước
vẫn ôm ngực đứng trước cửa nhà nói to.
Tiếp sau đó hai ba người khác cũng lên tiếng: “Làm cái việc chẳng đem lại lợi
lộc ấy làm gì, chỉ cần đánh đuổi cho bọn họ đi là xong thôi mà, rạch mặt người
ta làm gì. Có chơi bẩn thì cũng không nên chơi bẩn như vậy!”
Gã họ Lăng nhổ một bãi nước bọt xuóng đất, nói: “Có cần thiết phải thế không,
chỉ mới đùa nó có một chút thôi mà các anh đã xót thế rồi cơ à. Tình nghĩa của
người Đông Bắc sâu sắc thật đấy!”
“Vỗn dĩ chuyện nợ tiền là của anh, chúng tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng để
họ tìm tới tận nơi ở rồi mà còn gây ra chuyện khiến cảnh sát và bên mỏ tìm đến
làm liên luỵ đến tất cả, đến lúc đó thì liệu tiền cũng có giải quyết được hết
mọi chuyện không? Trả tiền và đuổi họ đi cho xong chuyện đi. Một chút tiền mọn
ấy có thấm tháp gì với anh đâu. Còn tiền của tôi thì đều dồn vào đây cả rồi,
nếu không còn mỏ nữa, thì tôi thề tôi sẽ lấy của anh cả hai cánh tay đấy, anh
có tin không?” Người đàn ông Đông Bắc kia nói với vẻ bực dọc, nôn nóng.
Thì xe điểm yếu của bọn họ là ở đây, Lương Duyệt vội kêu to: “Đại ca, chỉ cần
anh trả tiền cho bọn họ, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện của các anh ở đây ra
đâu. Chúng ta đều vì miếng cơm manh áo, ai lại đem chút ít tiền của họ ra để
đùa với mạng sống làm gì? Tôi cam đoan sẽ đưa Trụ Tử về và dẹp yên chuyện không
để điều tiếng gì nữa.”
Lăng Tử thấy những người cùng hội cùng thuyền với mình có vẻ tức giận, lại nhìn
Lương Duyệt lúc đó vẫn trong cánh tay giữ chặt của mình, cuối cùng cũng buông
tay ra, ném chiếc chai vỡ xuống chân tường, miệng làu bàu chửi: “Mày đúng là
con nợ. Vào đi, tao sẽ trả tiền!”
Cổ của Lương Duyệt vẫn chưa hết cơn đau vì bị giữ chặt, nhưng vẫn p