
c này giả bộ đủ cực khổ.
Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nhếch lên thành độ cong đẹp mắt, người phụ nữ nhíu mày, bình tĩnh như thường mà bưng ly lên, khép mi khẽ nói: "Nghe nói anh kinh doanh một câu lạc bộ tập thể hình?" Giọng nói dịu dàng, thanh âm không cao không thấp.
Người đàn ông "Ừ" một tiếng, nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp của cô, lại âm thầm đánh giá dáng người mảnh mai của cô, nhoẻn miệng cười, "Bình thường rất ít vận động sao?"
Người phụ nữ khẽ cúi đầu nhỏ giọng giải thích, "Lúc đi học vẫn còn thường tham gia một số hoạt động, sau này công việc bận quá, có thời gian chỉ muốn ngủ nhiều một chút."
Cô bé ngây thơ, không cẩn thận đã bị chụp vào lời nói thật, người ngồi tựa lưng vào ghế nhấp môi rượu đỏ, kết luận.
Người đàn ông cười khẽ, năm tháng để lại dấu vết thăng trầm ở trên gương mặt anh tuấn của anh, làm anh hấp dẫn và chín chắn hơn bạn cùng lứa tuổi không thể nào bằng được, "Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian hoan nghênh cô qua ngồi một chút." Đồng thời lại đưa ra một thẻ vàng, "Lúc đi mang theo cái này."
Người phụ nữ do dự, ngay sau đó lịch sự hai tay nhận lấy, trong lòng thầm đọc một tiếng tên của anh ta, nghiêm mặt hỏi: "Cầm cái thẻ này có thể miễn phí?"
Người đàn ông có nhiều hứng thú nhìn cô, cười đến đầy ẩn ý, "Thử xem chẳng phải sẽ biết sao."
Trên mặt vẫn treo một nụ cười thỏa đáng, nhẹ giọng nói cảm ơn sau đó bỏ danh thiếp và thẻ vàng vào trong túi xách, người phụ nữ khẽ hớp một ít rượu đỏ.
"Tiết tấu cuộc sống đô thị quá nhanh, tập thể hình là một cách tốt để giảm căng thẳng, đừng ngại thử xem." Người đàn ông rất kiên nhẫn, giọng nói không nhanh không chậm, tựa hồ nhìn thấu cô không có ý định tiến về phía trước.
"Trong phòng tập thể hình rất ngột ngạt, ngược lại, tôi càng thích hoạt động bên ngoài hơn." Người phụ nữ thuần thục cắt bít tết trong đĩa, tự ý nói: "Leo núi, chơi bóng đều là lựa chọn rất tốt."
Người đàn ông nén ý cười bên khóe miệng, quan tâm đưa đến khăn ăn, sau một lúc im lặng hợp thời thay đổi đề tài. Người phụ nữ phối hợp trò chuyện cùng anh, từ công việc của nhau đến từng hứng thú và yêu thích của mình, tóm lại, bữa cơm này kết thúc trong một bầu không khí hài hòa lại có chút áp lực, người đàn ông gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, ra đến trước nhà hàng cực kỳ phong độ nói: "Cô sống ở đâu, tôi đưa cô về."
Người phụ nữ âm thầm lau mồ hôi, cười yếu ớt từ chối: "Không cần, tôi có lái xe tới."
Người đàn ông nhíu mày gật đầu, "Vậy lần sau gặp lại, tôi điện thoại cho cô."
Cô mỉm cười, nhìn kỹ phía dưới, nụ cười hơi có vẻ miễn cưỡng.
Đến bãi đỗ xe, đều tự ra xe của mình, người đàn ông vẫy vẫy tay với cô, phóng khoáng đi mất.
Hai phút sau, Mễ Ngư đi giày cao gót ngồi vào trong xe, ôm bụng cười không ngừng.
An Dĩ Nhược híp mắt trừng cô, "Không phải đều là vì cậu sao, cười không biết ngượng."
"Cậu thật là dở tệ, lường trước được trời sinh không phải là diễn viên, khẳng định làm lộ rồi." Mễ Ngư cười đến mức thiếu chút nữa đau sốc hông, thật vất vả mới dừng lại được, hơi có chút lừng lẫy vỗ vỗ bả vai của cô, "Thật sự là cô nàng ngây thơ."
"Làm lộ? Không phải đâu, kỹ thuật diễn của tớ thật kém như vậy? Quả thực đả kích cuộc sống nhiệt tình." An Dĩ Nhược ủ rũ khởi động xe, thuận miệng nói: "Bề ngoài không tệ, xuất thân không tệ, cũng coi như là quý ông, chẳng qua là người chẳng có gì đặc sắc." Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho cô biết, người đàn ông thâm trầm là giả vờ, trong lòng dường như có chút ngả ngớn.
"Tớ thấy rất tốt, người ta vừa ra tay thì đã đưa tấm thẻ vàng, xem ra đối với cậu ấn tượng không tệ." Thấy An Dĩ Nhược cắn răng nhìn cô như hổ rình mồi, Mễ Ngư nheo mắt, không sợ chết tiếp tục nói: "Tớ nghe nói chi phí câu lạc bộ tập thể hình ấy của anh ta đặc biệt cao, nếu không hôm nào chúng ta đi thử xem, nói không chừng thật sự là miễn phí toàn bộ."
"Mễ Ngư, cậu hãy lái xe, An đại tiểu thư rất mệt." An Dĩ Nhược tắt máy nhảy xuống xe, hất cằm lên ra lệnh.
Mễ Ngư biết chọc giận An đại tiểu thư, không dám thêm dầu thêm mỡ nữa, không tình nguyện ngồi vào ghế lái, cười làm lành nói: "Vừa rồi chưa ăn no phải không, tớ mời cậu ăn khuya."
Đâu chỉ chưa ăn nó, cô hầu như không có ăn, xem mắt này thật không phải là việc người làm, hai người mặt đối mặt ngồi xuống, ngay cả tiếng hơi thở cũng nghe được rõ ràng tường tận, ăn thế nào? Ai nuốt trôi?
Đối với cuộc đời duy nhất trải qua một lần xem mắt, An Dĩ Nhược tổng kết ra hai chữ châm ngôn: chịu tội!
"Trong lòng đủ u ám, rõ ràng phá hỏng kế hoạch giảm béo của tớ." An Dĩ Nhược tùy tiện lục ra một cái đĩa, âm nhạc bắt đầu truyền ra, nhắm nghiền mắt hưởng thụ, ngay tại lúc Mễ Ngư cho rằng cô ngủ, cô xảo quyệt nở nụ cười: "Vậy thì quay về làm cho tớ bánh phô mai blueberry."
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Mễ Ngư đột nhiên thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào cô, "Cậu điên rồi, An Dĩ Nhược."
"So với cậu, hơn một chút." Cô vẻ mặt cợt nhả, cũng biết Mễ Ngư thân là người mẫu yêu nhất là bánh phô mai blueberry, nhưng chịu ảnh hưởng nghề nghiệp, cô ấy rất hạn chế không thể đụng vào quá nhiều đồ ngọt. Ch