
được ca ca nàng, ép nàng nghe theo
sự chi phối của hắn, thì nàng làm thế nào? Cái đồ ngốc nghếch nàng ấy mà, vì
người nhà, chuyện gì nàng cũng làm được…… Nàng sẽ không vì bị Tấn vương bức ép,
mà đâm sau lưng ta một đao đấy chứ?!"
Tuy giọng điệu của hắn nửa đùa
nửa thật, nhưng chuyện đó quả thực cũng đã từng xảy ra.
Vũ Lâu im lặng một lát rồi nói:
"Nếu Tấn vương uy hiếp ta…… Ta sẽ nói cho chàng biết, rồi thương lượng với
chàng để tìm đối sách, ta tuyệt đối sẽ không phản bội chàng nữa."
Lam Tranh nghe xong, cười nói:
"Diệp Thành đúng là quá thất bại, ngang nhiên quyến rũ nàng lâu như vậy,
mà nàng chẳng hề hướng về hắn một chút nào cả, nhưng mà, cái này cũng chẳng
trách hắn được, ta quản nàng chặt như vậy, tường xây cao thật cao, hồng hạnh có
muốn vượt cũng không dễ dàng gì."
Vũ Lâu oán trách: "Chàng
bám người dính như keo da trâu ấy, bị chàng bám lấy, ta còn đi đâu được."
Lam Tranh nhắm mắt lại:
"Từ lúc tỉnh lại, ta chỉ sợ nàng chê ta ngốc nghếch, rồi bỏ ta mà
đi……"
Nàng nghĩ đến chuyện hắn bị
người ta hại, không có cảm giác an toàn, nên mới không yên tâm về nàng như vậy,
sự oán hận ban đầu cũng tiêu tan đi nhiều: "Ta cũng có lỗi, không nên giao
dịch với Tấn vương, chọc chàng nổi giận……"
Lam Tranh cũng nhận lỗi:
"Không, tại ta không tốt, tức giận đến mụ mị đầu óc, đóng dấu lên người
nàng, là lỗi của ta."
"Lỗi của ta."
"Không, là lỗi của
ta."
"Lỗi của ta!"
"Là lỗi của ta!"
"Của ta!"
"Được rồi, là lỗi của
nàng." Lam Tranh cười.
Vũ Lâu ngẩn người, đến lúc tỉnh
ra, nàng kêu lên: "Chàng lại tính kế ta."
Vẻ mặt tức giận của nàng thật
đáng yêu, Lam Tranh không kìm lòng được, bèn cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào
của nàng: "Vũ Lâu…… ta yêu nàng……"
Từ sau khi bị hắn cưỡng bức ở
giáo phường tư, Vũ Lâu chưa từng cho hắn chạm vào. Lúc ở Cung Chiêu Đức, dù ngủ
cùng giường, nhưng chỉ cần Lam Tranh có hành động hơi quá mức, Vũ Lâu liền đẩy
mạnh hắn ra, đuổi không cho hắn nằm cạnh mình nữa. Nhất là sau khi biết hai
người có thể là huynh muội, nàng lại càng không cho hắn đến gần mình.
Giờ chân tướng đã rõ ràng, việc
hắn và nàng thân mật với nhau cũng là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Lam Tranh đã quen với việc thổ
lộ ra không được đáp lại, nên đành dùng hành động chứng minh cho tâm ý của hắn,
vội đưa tay cởi y phục cho nàng. Nhớ lại lần trước có cơ hội thân mật với Vũ
Lâu nhưng giữa chừng lại ngủ quên mất, hắn kiên định nói: "Lần này tuyệt
đối sẽ không bỏ dở giữa chừng nữa."
"Đến giờ phải hồi cung
rồi." Vũ Lâu nói: "Không phải chàng vừa la hét phải về cung sao?"
"Không vội……" Lam
Tranh nhẹ thổi một hơi vào tai nàng: "Không có gì quan trọng bằng nàng
hết."
Lam Tranh hiểu rõ, do lần trước
hắn cưỡng bức nàng ở giáo phường tư, nên đã thành một nỗi ám ảnh tâm lý đối với
nàng. Lần này hai người thân mật, hắn thầm thề trong lòng phải rửa sạch bóng ma
mà hắn đã để lại cho nàng, vì thế, sau khi cởi xiêm y của Vũ Lâu xong, hắn dịu
dàng phủ môi xuống từng tấc da mịn màng của nàng.
Ý đồ thì tốt, nhưng khi thực
hiện, lại giống như trêu chọc đối phương, khiến nàng ý loạn tình mê. Vũ Lâu bị
hắn làm cho mặt đỏ hồng lên, hơi thở dồn dập. Hai tay nàng túm lấy tấm đệm, cắn
môi chịu đựng dục hỏa đốt người, nhưng vì nàng cảm thấy xấu hổ, nên mặc cho hắn
trêu chọc thế nào, nàng cũng nhất quyết không nói ra nửa chữ cảm nhận của mình.
Lam Tranh vẫn giữ nguyên chiến
lược, chậm chạp không chịu tiến vào ở giai đoạn mấu chốt nhất. Khi hôn xuống
bụng nàng, phân thân của hắn đặt giữa hai chân Vũ Lâu, khiến cơ thể nàng không
tự chủ được mà run lên, hơi cong lưng nghênh đón hắn.
Hắn cũng không vội vàng, không
nóng nảy, tiếp tục hôn xuống phía dưới, hướng về nơi tư mật của nàng. Lúc này
hắn mới phát hiện, vùng đệm phía dưới hạ thân của nàng đã ướt một mảng. Vũ Lâu
của hắn, đang khát khao chờ đợi hắn.
Hắn không kìm được vui sướng,
khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tà mị.
Vũ Lâu nhìn thấy vẻ mặt đó của
Lam Tranh, nghĩ là hắn cố tình làm mấy chuyện xấu để trêu nàng, liền giận dữ
cầm gối đập hắn: "Bại hoại!"
Lam Tranh tránh khỏi sự công
kích của gối đầu, giơ tay xin hàng: "Rồi rồi, để ta vào đề là được
mà!"
Vũ Lâu vừa xấu hổ vừa giận dữ,
đỏ mặt nói: "Tùy chàng, đừng có làm mấy chuyện xấu xa nữa là được!"
Nàng càng nói vậy, Lam Tranh
càng nổi ý xấu, bàn tay đẹp như ngọc khẽ vuốt ve bầu ngực tròn đầy mềm mại của
nàng, nói: "Nếu nàng không muốn…… thì thôi vậy……"
Vũ Lâu vặn vẹo người, né tránh
sự trêu chọc của hắn: "Đừng……" còn chưa dứt lời, hạ thân đột ngột cảm
thấy bị lấp đầy, hắn mạnh mẽ đi vào trong cơ thể nàng, khiến nàng không kìm
được, khẽ bật ra tiếng rên rỉ kiều diễm. Lam Tranh ngậm lấy môi nàng, cười:
"Đừng cái gì?"
Nàng cực kỳ xấu hổ, giãy dụa né
đầu ra tránh nụ hôn của hắn, hắn cũng đã chịu đựng đến khó có thể nhịn tiếp,
lúc hắn trêu chọc nàng, cũng không khác gì tự dày vò chính mình. Giờ đã được
như ý nguyện, hắn đem bao yêu thương, nhung nhớ trút hết xuống từng tấc da thịt
nàng.
……
Cả đêm hôm qua thức nghe chân
tướng mọi việc khiến hai người hao phí không