
một đứa nhỏ chỉ vừa chào
đời không được bao lâu được. Nên ta đặt nó ở ven đường, chỉ hy vọng có người
nào đó có lòng tốt nhìn thấy nó vẫn còn sống mà đưa nó về, cho nó hưởng một
chút tình thương. Đúng lúc này, Hàn vương vào kinh, đi ngang qua đoạn đường
kia…… Hàn vương rất nhiều sủng thiếp, nhưng vẫn không có con, liền đưa đứa bé
kia về. Sau đó ta hỏi thăm khắp nơi, mới biết, đứa bé kia không biết tại sao,
mà thân thể ngày càng khỏe lên, vẫn sống rất tốt."
"Chú có nói cho cha cháu
biết không?" Vũ Lâu hỏi, nàng cứ tưởng cha qua đời thì mọi chuyện đã chấm
dứt, không ngờ ông vẫn có việc giấu bọn họ đúng như Lam Tranh đã dự đoán, lại
còn là chuyện kinh thiên động địa như vậy nữa.
"Không, ta không dám nói
cho cha cháu biết rằng con của hắn và Lãnh Tử Nhạc còn sống. Ta chỉ nói đứa bé
kia đã chết, ta cũng đã chôn rồi. Nhưng ta rất lo cho đứa bé kia, vì thế tìm
mọi cách để yết kiến Hàn vương đang ở kinh thành, cùng ngài trao đổi kiến thức
về thảo dược. Hàn vương cũng là một người thích những lĩnh vực ngoài lề, lại có
hứng thú với nghề y, nên vài ngày sau đã rất thân quen với ta, còn tặng ta
thiên táng thảo quý báu. Ta cũng nói phương thuốc về thiên táng thảo cho cha
cháu nghe. Sau khi Hàn vương rời khỏi kinh thành, về Vân Nam, thì ta nhận được
tin Hàn vương có thế tử Vân Triệt."
Vũ Lâu hỏi: "Vì sao chú
biết Vân Triệt là đứa bé lúc đó? Thể chất nó yếu như vậy, không phải cũng có
khả năng là nó đã chết trên đường, rồi Vương phi sinh ra một bé trai khác
sao?"
Phương lão nói: "Hàn vương
rất nhiều sủng thiếp, nhưng trước mắt chỉ mình Vương phi có thế tử Vân
Triệt……"
Vũ Lâu vẫn không muốn chấp nhận
sự thật này: "Mọi việc đều có lỡ như mà‼!"
"Vũ Lâu, cháu nên chấp
nhận đi, chuyện Thế tử là đệ đệ của cháu đã được chứng thực rồi." Phương
lão nói: "Cha cháu vẫn nghĩ đứa bé này đã chết, cho tới khi hắn chạy từ
Liêu Đông về, nói Huệ vương đã hồi phục, muốn ta cứu hắn. Nếu Huệ vương muốn
giết hắn, ngoài Hoàng tộc ra, không ai cứu được hắn hết, vì thế, ta nghĩ đến
đứa bé đã được đưa đi Vân Nam kia. Ta bảo cha cháu đi cầu xin Thế tử, để hắn
bảo vệ nhà cháu."
Lam Tranh hừ giọng: "Nếu
ta là Vân Triệt, sẽ đánh chết lão già mạo nhận thân thích kia."
"…… Trên người thế tử có
một cái bớt, hơn nữa, khi đó Thế tử cũng đã hoài nghi thân thế của mình. Ta
không biết cha cháu làm thế nào để nhận hắn, và nói thế nào để hắn chấp nhận
chuyện này. Nhưng dù sao Thế tử cũng đã tin cha cháu. Cha cháu vội vàng từ Vân
Nam quay về, dời mộ đi, rồi lại đi Liêu Đông đón mọi người, muốn đưa cả nhà đi
Vân Nam tránh nạn." Phương lão vô cùng đau đớn: "Nhưng ai ngờ, cháu
lại bị quan binh bắt được, phạt vào giáo phường tư…… Nếu không, lúc Thế tử hồi
kinh đã đón cháu về rồi."
"Nói vậy, là giờ mẹ cháu
và ca ca cháu đều ở Vân Nam?"
"Ừm."
Lam Tranh cười lạnh: "Nếu
không phải chạy đến nơi thật xa còn được Hoàng tộc bảo vệ, thì làm sao ta lại
không bắt được."
Vũ Lâu biết thân thế của Vân
Triệt, nàng nhìn Lam Tranh lại có cảm giác là lạ. Giữa nàng và Lam Tranh lại có
một đệ đệ có quan hệ huyết thống……
"Hừ, Phương lão đầu, sao
lão không hỏi hắn, cùng có quan hệ huyết thống, vì sao hắn lại hãm hại ta, rồi
lại quan tâm tới Vũ Lâu?"
Vân Triệt không hề biểu hiện
một chút nào tình cảm huynh đệ với hắn, còn hãm hại hắn không hề nương tay.
"…… Không biết, ta không
hỏi."
Lam Tranh nói: "Thì ra hắn
vẫn giấu mặt, giả heo ăn thịt hổ, ta nghĩ hắn ngơ ngác, ngốc nghếch, không ngờ
lại gian trá hơn tất cả mọi người."
Vũ Lâu thấy Lam Tranh nổi giận
đùng đùng, vội khuyên nhủ: "Chàng đừng vội, chắc là Vân Triệt cũng có ẩn
tình gì đó. Có thể Vân Triệt chỉ biết ta là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn,
nhưng lại không biết chàng là ca ca cùng mẹ khác cha, nên mới hạ độc thủ với
chàng."
Lam Tranh đương nhiên không
chấp nhận lý do này: "Tạm coi như vậy đi, nhưng hắn liên tục thay đổi cách
để bám lấy nàng, rốt cuộc là muốn làm gì, nàng là tỷ tỷ của hắn, thằng nhãi này
lại muốn ôm ấp tâm tư quỷ gì thế!"
Vũ Lâu không vui, giận tái mặt:
"Chàng đừng nghĩ người khác xấu xa như thế được không? Hắn đã nói với ta
rồi, vì chàng đối xử với ta không tốt, nên mới muốn đưa ta đi, ta cho rằng, vì
Vân Triệt nhìn thấy chàng luôn bắt nạt tỷ tỷ của hắn, nên mới hận chàng như
vậy."
Lam Tranh nghĩ cũng thấy có lý,
khi Tần Khải Canh biết Vân Triệt, thì Lam Tranh hắn đang mài đao soàn soạt để
xử lý Tần thị, hơn nữa, không chừng lúc đó Tần Khải Canh đã miêu tả hắn như một
tên ác ma luôn bắt nạt Tần Vũ Lâu rồi. Vân Triệt hận hắn cũng là hợp tình hợp
lý.
Hắn cười lạnh: "Vân Triệt
muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giải cứu tỷ tỷ của hắn từ trong tay ác ma ta đây
phải không, nghĩ hay đấy‼!"
Lúc này, Phương lão mới nghẹn
ngào nói: "Thái tử điện hạ, van xin ngài, đã trải qua bao nhiêu chuyện như
vậy, người cần phải trả giá thì cũng trả giá rồi, xin ngài đừng chấp Thế tử,
hòa bình với nhau đi được không?"
Vũ Lâu cũng khuyên nhủ Lam
Tranh: "Để hôm nào có cơ hội, chúng ta sẽ nói hết chân tướng cho Vân Triệt,
xóa tan hiềm khích lúc tr