
"Phương thúc thúc, thật sự
là Thế tử đẩy chú xuống hồ sao?"
Phương lão đầu nhớ tới tình
cảnh vừa phát sinh, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "…… Cũng không thể nói là
hắn đẩy ta xuống được. Bờ hồ rất trơn, ta lại cao tuổi rồi, nên không cẩn thận."
Vũ Lâu hỏi: "Vậy sao khi
chú rơi xuống nước, Thế tử có kêu cứu không?"
"Cái này……"
Lam Tranh cười lạnh: "Vũ
Lâu, nàng đừng hỏi nữa, Vân Triệt vốn muốn giết chết lão già này, nên mới đẩy
lão xuống nước, làm sao lại gọi người cứu lão được. Có lẽ là có người hầu vô
tình đi qua, nhìn thấy lão rơi xuống nên mới sai người cứu lão lên thôi."
Thái tử đoán không sai chút
nào. Phương lão đành im lặng.
"Vì sao hắn phải làm
vậy?" Vũ Lâu không muốn tin Vân Triệt lại làm ra loại chuyện này: "Vì
sao hắn phải hại Phương thúc thúc?"
Phương lão thở dài nói:
"Thế tử không cố ý hại ta, là do lão già như ta dông dài quá, khiến hắn
mất kiên nhẫn, lúc lôi kéo nhau thì ta vô ý rơi xuống hồ thôi."
"Vì sao? Hai người có gì
mà phải tranh cãi như vậy?" Vũ Lâu không thể nghĩ ra giữa Phương lão và
Vân Triệt có xung đột gì.
"Chuyện này……" Phương
lão đưa mắt nhìn Lam Tranh, không có sự cho phép của hắn, lão không dám nói
bừa.
"Nói đi." Lam Tranh
nói: "Ta cũng muốn biết, lão đã già vậy rồi, ta cũng không muốn gây khó dễ
cho lão, nếu lão nói thật, ta sẽ tha mạng cho lão."
Vũ Lâu trừng mắt nhìn hắn,
không muốn để Lam Tranh tùy tiện uy hiếp người khác.
"Ta nói, ta nói."
Phương lão bỗng lộ ra vẻ già yếu: "Ta sẽ không giấu diếm gì Thái tử nữa.
Chuyện Tấn vương trúng độc, ta đã nghi là do Thế tử gây ra……"
Vũ Lâu giật mình, chẳng lẽ thật
sự là do Vân Triệt làm sao?
"Hôm nay ta hẹn gặp Thế
tử, chỉ hy vọng hắn không làm hại Tấn vương, hãm hại Thái tử nữa, dù sao hắn và
Thái tử cũng là huynh đệ cùng mẹ." Nói xong, lão cúi đầu không dám nhìn
thẳng Lam Tranh.
Vũ Lâu trợn mắt, đầu óc trống
rỗng, sao Vân Triệt và Lam Tranh lại thành huynh đệ cùng mẹ rồi? Nàng quay sang
Lam Tranh, muốn tìm đáp án. Lam Tranh dường như đã biết trước ẩn tình này, lạnh
nhạt nói với Phương lão: "Sao lão biết là Thế tử làm?"
"Ta đã nghe Bàng nhi nói
qua về tình hình của Tấn vương, loại độc này chỉ ở Tây Nam mới có. Khi còn trẻ
ta đã từng gặp qua, còn lấy được thiên táng thảo giải độc từ tay Hàn vương nữa."
Vũ Lâu thầm nghĩ, đây chắc là
lần mà Phương Lâm nói là đã từng nhìn thấy cây cỏ đó.
Phương lão nói tiếp: "Ta
gọi Thế tử tới để khuyên hắn, còn hỏi hắn vì sao phải làm vậy, tranh cãi một
lúc thì ta rơi xuống nước."
Vũ Lâu nghe Phương lão nói mãi cũng
không nắm được trọng tâm, không nhịn được bèn hỏi: "Sao chú lại nói Thế tử
và Lam Tranh là huynh đệ cùng mẹ?"
Phương lão lo lắng nhìn Lam
Tranh, không biết có nên trả lời vấn đề của Tần Vũ Lâu không.
Lam Tranh tiếp nhận câu hỏi, tự
mình giải thích: "Vân Triệt là đệ đệ ruột của ta và nàng."
"Đệ đệ ruột của ta và
chàng?" Vũ Lâu nhíu mày, chỉ trong giây lát nàng đã hiểu ra, không khỏi
ngạc nhiên: "Hắn là con của cha ta sao?"
Lam Tranh hơi gật đầu, cho nàng
một đáp án chính xác.
Trong lòng Vũ Lâu rất rối loạn,
giờ thì nàng đã hiểu vì sao cha nàng chết rồi mà Lam Tranh còn mắng ông. Vì hắn
biết cha nàng đã hại mẹ con hắn nhiều thế nào, mà vẫn còn làm chuyện đó, để mẹ
hắn sinh ra một đứa bé nữa.
Sống cùng với một nữ tử bị lửa
thiêu cháy bỏng toàn thân, rồi sinh ra một đứa nhỏ……
Vũ Lâu thống khổ che miệng lại,
mắt nàng ngập nước.
Lam Tranh khẽ vuốt lưng nàng,
dịu dàng nói: "Ta cũng chỉ mới biết chuyện cha nàng và Lãnh Tử Nhạc còn
một đứa con nữa cách đây không lâu, nhưng lúc đó lão……" Hắn quét mắt nhìn
Phương lão: "Lại nói với ta rằng đứa bé kia vừa sinh ra không bao lâu đã
qua đời."
Phương lão quỳ sụp xuống đất,
dập đầu: "Điện hạ…… Lúc đó vi thần không ngờ Thế tử sẽ làm các ngài bị
thương, vi thần chỉ nghĩ không bao lâu nữa hắn sẽ phải quay về Vân Nam."
Vũ Lâu cố nén nỗi đau, hỏi:
"Phương thúc thúc, rốt cuộc là thế nào? Chú và cha cháu còn che giấu
chuyện gì nữa?"
"Không, không có." Vẻ
mặt Phương lão vô cùng đau khổ nói: "Khi cha cháu đưa Lãnh Tử Nhạc về khu
nhà cũ, cũng bí mật nhờ ta tới trị liệu cho nàng, nhưng chỗ bị bỏng quá lớn,
căn bản là không thể chữa khỏi được, chỉ có thể giúp nàng không quá khổ sở
trong mùa hè nóng nực mà thôi. Việc làm của cha cháu là bí mật của hai chúng
ta, ta rất kín miệng, vẫn giúp hắn trông chừng……"
"Chú đã biết từ đầu
sao……"
"Sau đó…… Sau sinh nhật
cháu tròn một tuổi không bao lâu, thì ta đỡ đẻ cho Lãnh Tử Nhạc…… Nàng sinh ra
một bé trai. Lúc đó ta vô cùng sợ hãi. Lãnh Tử Nhạc đã sinh ra Huệ vương và Tô
Tiêu, giờ lại thêm một đứa bé nữa, nếu không giấu diếm cẩn thận, bị phát hiện
ra thì xong đời."
Đây là lần đầu tiên Lam Tranh
nghe rõ chuyện này, giận dữ nói: "Sau đó các ngươi đem đứa bé đi cho người
khác? Đưa cho Hàn vương sao?"
"Không, không phải thế.
Khi bé trai đó ra đời, thân thể vô cùng yếu ớt, cha cháu nhờ ta đưa đứa bé ra
ngoài thành, lặng lẽ chôn đi. Nhưng ta là đại phu, đâu phải bà mụ thường xuyên
nhìn thấy cảnh sảy thai, sinh non, làm sao có thể chôn