
chỉ toàn tuyết đọng
khiến mọi người lạnh rùng mình, nhất là Vân Triệt, hắn hét ầm lên, thà chết
cháy còn hơn. Vũ Lâu nghe có tiếng nước chảy phía sau vách tường hầm, liền nghĩ
có thể có đường đi phía sau, liền mạnh mẽ đạp thẳng vào tường. Vách tường sập
xuống, một con đường ngầm tối đen hiện ra trước mắt.
“Hả?” Lam Tranh cảm thấy kỳ
quái: “Ngôi miếu đổ này mà cũng có đường ngầm à?”
Vân Triệt bĩu môi: “Chẹp, huynh
không biết đâu, hoà thượng rất giàu có, nên những tên trộm cướp xung quanh đây
không ít, những miếu thờ hơi lớn một chút bao giờ cũng có đường để chạy trốn.”
Lam Tranh trừng mắt với hắn:
“Đi thôi, ngươi thì biết nhiều lắm đấy!”
Vũ Lâu vừa gỡ dây thừng cho Tần
Viễn Địch, vừa nói: “Đừng ồn ào nữa, chạy trốn quan trọng hơn! Mọi người mau đi
đi.” Vừa nói xong, xà nhà bị đốt cháy rơi thẳng xuống chân Tần Viễn Địch.
“Không thể nào… Tấn vương sẽ
không… Tấn vương sẽ không làm thế…” Tần Viễn Địch lẩm bẩm.
“Ca ca, huynh nhìn thấy chưa?”
Tần Vũ Lâu oán hận: “Đừng có khăng khăng giữ niềm tin của mình nữa.” Nàng cởi
dây trói cho Tần Viễn Địch xong, đẩy hắn vào đường hầm: “Chạy mau!”
“… Ta không đi! Ta muốn hỏi hắn
cho rõ ràng!”
“Ôi trời ơi!” Vũ Lâu bực mình:
“Huynh muốn hại tất cả mọi người chết ở đây sao?”
“Mặc kệ hắn!” Lam Tranh túm lấy
tay Vũ Lâu, kéo nàng vào đường hầm. Vũ Lâu khóc, hét to: “Ca ca… Ca ca… huynh
mau chạy đi……”
Lúc này, mái ngói bắt đầu ầm ầm
rơi xuống, chia cắt giữa Vũ Lâu và Tần Viễn Địch. Mùi khói bụi gay mũi khiến
nàng khó thở, vội bịt miệng lại, muốn hô lên nhưng khói bụi mịt mù khắp nơi,
nàng không thể nhìn thấy Tần Viễn Địch.
Lam Tranh mạnh mẽ kéo Vũ Lâu
trốn vào sâu trong đường hầm, bất chấp nàng gào khóc gọi ca ca.
Ở trong đường hầm tối đen như
mực không biết bao lâu, tuyết đọng lạnh đến thấu xương, bỗng Vân Triệt đi đầu
đột nhiên mừng rỡ kêu lên: “Có ánh sáng.”
Hắn dùng sức đẩy mạnh, gió lạnh
bên ngoài thổi thẳng vào.
Mọi người đi ra khỏi đường hầm,
Vân Triệt nhìn quanh, đây là một sườn núi khác. Bị gió thổi qua, quần áo vừa
ngấm nước đều đông cứng hết, cử động cũng khó khăn.
Vũ Lâu quỳ xuống đất, nàng còn
không đủ sức để khóc nữa, chỉ ngã vào lòng Lam Tranh nói: “Sao huynh ấy lại ngu
ngốc như thế? Vì sao không chịu đi?”
Lam Tranh không nghĩ ra lời nào
để an ủi, đành yên lặng lau nước mắt cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Mọi người trầm mặc, chỉ có
tiếng khóc nức nở của Vũ Lâu và Phi Lục vang lên giữa cánh đồng bát ngát, một
cảm giác vừa mờ ảo, vừa thê lương.
Một lúc sau, Lam Tranh nói: “…
Chờ ngôi miếu bị đốt cháy hết, mấy tên thích khách sẽ mất thời gian vào kiểm
tra thi thể. Chúng ta phải nắm bắt chặt chẽ thời gian này để hành động.”
Vân Triệt chống cằm, nhíu mày
nói: “… Gần đây chắc chắn sẽ có thôn trang, chùa miếu thì phải có người hương
khói chứ…” Hắn đi tuần tra một vòng, đột nhiên phát hiện nhiều đốm lửa bên dưới
chân núi, bèn kích động hô lên: “Có người!”
Vì đám người này toàn thân đều
đầy máu và bùn, lại còn mang theo một người sắp tàn phế, nên lúc gõ cửa nhà
dân, mười nhà thì tới tám nhà sợ hãi đóng chặt cửa lại. Nhưng chuyện gì cũng có
ngoại lệ, nhất là khi đối diện với ngân lượng.
Khi Vân Triệt gõ cửa, hắn trực
tiếp nhét một thỏi vàng vào tay chủ nhà, nên mọi chuyện chẳng có gì khó khăn
nữa.
Vị chủ nhà kia từ chối vài câu
xong cũng cho họ vào. Sau đó đem y phục sạch sẽ để mọi người tắm rửa. Theo cách
nói của Vân Triệt, là rốt cuộc cũng quay về nhân gian.
Gia đình nông dân thường dùng
giường lò (*) rất ấm, Vân Triệt khoác chăn ngồi trên giường, hai tay ôm chén
trà, uống một hơi rồi thở phào: “… Sống lại rồi…”
(*) Giường lò là loại giường đất ở nhà nông, một
đầu có chỗ để nhét củi vào sưởi (loại giường này nếu ai đã đọc “Chàng ngốc ở
thôn nọ” của các cô MDH thì đã từng thấy rồi nhé ^^)
Lam Tranh không biết nói gì với
hắn nữa, liền hừ một tiếng: “Quỷ chết rét chuyển thế.” Rồi đứng dậy đi tìm Vũ
Lâu.
Nàng vừa sinh chưa bao lâu, đi
đường xa mệt mỏi lại chịu bao nhiêu gian khổ, lạnh thế này không biết thân thể
có ổn không. Hắn âu yếm gọi nàng lại gần, ôm nàng đặt lên trên giường nói:
“Nàng nghỉ ngơi một chút đi, chờ trời sáng chúng ta sẽ lên đường.”
Vũ Lâu nâng mắt, cắn môi nhìn
Lam Tranh: “… Ca ca ta thật sự đã chết rồi sao?”
Lam Tranh im lặng.
“… Ta lại mất một người thân…”
Nàng không khỏi rơi lệ, nhớ tới thời gian vui vẻ của nàng và ca ca trước đây,
liền cắn môi tới chảy máu cũng không kìm được nước mắt: “… Đều là ca ca dạy ta
cưỡi ngựa, bắn tên…”
Vân Triệt không có cảm tình với
Tần Viễn Địch, nhưng vì lo lắng cho Vũ Lâu nên cũng tiến lại gần an ủi: “Tỷ tỷ,
không phải tỷ còn có ta sao.”
Nhưng Lam Tranh lại tranh trước
một bước, ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, trừng mắt nhìn hắn: “Đi đi, cút sang một bên
uống trà ấm của ngươi đi.” Sau đó dịu dàng nói với Vũ Lâu: “Ca ca nàng mạnh mẽ
như vậy… chắc chắn sẽ có kỳ tích… Có lẽ chờ sau khi chúng ta đi khuất, hắn cũng
trốn vào hầm thì sao…”
“Cũng có thể! Ta quay lại tìm
huynh ấy!”
Lam Tranh nhíu mày: “… Không đi
thì tốt hơn, lỡ bị Tấn