
đi thẳng về sau.
Ông cụ Trương cứ thao thao một lúc lâu, ngay trước bia mộ cảu con gái, đem tất cả mọi người đứng đây châm chọc một lần. Những lời đó hàng năm đều nói, mọi
người nghe vẫn nghe. Ông cụ thân thể không được tốt, chỉ cần trong lòng
ông thoải mái thì cứ để ông nói đi.
“Chồng của con, chỉ cho là
mắt của cha bị mù, tin lầm người, đem giao con cho nó. Thế nhưng nó lại
làm cho con cả ngày lo lắng sợ hãi. Con đặt tâm vào nó, nó không tốt!
Con của con……”
Năm trước khi nói đến Lận Khiêm bất đồng với người khác, không hề châm chọc mà khen anh một trận. Nhưng năm này không biết có phải ông cụ mệt mỏi hay là quên, mắng xong chỉ hừ hừ một tiếng
rồi thôi.
“Đi thôi.” Ông cụ Trương ngoắc ngoắc với con lớn nhất, chống gậy chậm rãi bước đi.
Trương Thiến Thiến khom lưng tới trước ặt Lận Khiêm, kéo kéo anh: “Mau dậy đi, gia gia đi rồi.”
Lận Khiêm đánh tay Trương Thiến Thiến rồi đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, sau đó lấy tay áo lau hình mẹ anh cho đến khi sạch bóng. Tống Mộ Thanh rất nhức đầu, cô một mực nghĩ không biết Lận Khiêm rốt cuộc có ý gì. Nếu anh
không có hứng thú với nàng, vậy thì nên sảng khoái cự tuyệt. Nhưng người này lại cố tình muốn nhìn cô bị xoay vòng. Cái loại cảm giác miếng thịt ở ngay trước mắt mà không thể ăn, chỉ có thể nuốt nước miếng nhìn thật
khó chịu.
Cô nghĩ đến mức cơm không muốn ăn trà không muốn uống,
ngồi làm việc cũng không yên, chuồn êm ra ngoài hẹn Trần Mặc Mặc cùng
nghĩ giúp cô. Nhưng cô nhất thời hồ đồ đi hỏi người chưa yêu một lần,
cái người đến nay vẫn còn ham mê Crayon Shinchan* thì đúng là hết hy
vọng.
* Crayon Shinchan: Cậu bé bút chì
Trần Mặc Mặc nghe
xong Tống Mộ Thanh đơn giản kể lại, im lặng trầm tư một hồi, rất có ý vị sờ sờ cằm. Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh,
sau đó vươn tới gần ngửi ngửi cô một cái.
“Cậu là cẩu à?” Ngón trỏ của Tống Mộ Thanh điểm trán của Trần Mặc Mặc đẩy ra.
‘Mình ngửi thấy trên người cậu có một mùi thuộc về người khác.” Cô thần thần
bí bí nói. Vỗ bàn một cái, như quân chính nghĩa thẩm vấn gian tế của
quân địch: “Thành thật khai báo cho mình biết, cậu làm gì đồng chí đoàn
trưởng rồi? Thời gian, địa điểm, quá trình cụ thể, người nào chủ động?”
Tống Mộ Thanh lúc này thấy thật sự rất hối hận, chỉ muốn trực tiếp hất ly
nước vào mặt Trần Mặc Mặc. Thì ra cô nói nhiều như vậy, Trần Mặc Mặc
không hề nghe thấy, chỉ dừng lại trước câu bắt đầu: “Mình nhìn trúng Lận Khiêm rồi, cậu nói mình nên làm như thế nào?”
“Trong đầu cậu trừ chứa những chuyện này còn chứa được cái gì không? Đừng coi thanh niên
tốt như mình giống như nữ lưu manh.” Tống Mộ Thanh đặt ly nước xuống,
Trần Mặc Mặc liền ngồi sụp xuống, cúi gằm đầu nhìn cúc áo, quệt mồm.
Tống Mộ Thanh thấy bộ dáng của Trần Mặc Mặc như vậy tất cả đồ ăn đều biến
thành đá ngăn trong dạ dày. Rất khó chịu nhưng không nhẫn tâm nói cô.
Trần Mặc Mặc khi còn bé đã bị mọi người ghét vì đầu cô không dùng được. Cô
cũng không muốn mọi người nói mình thông minh một lần, ngược lại ai nói
cô đần cô liền toét miệng ngây ngốc cười. Hơn nữa nhiều năm như vậy
luôn coi Tống Mộ Thanh như vị cứu tinh, không hề hao tâm tốn sức suy
nghĩ, chỉ cần cô làm bộ đáng thương kêu một tiếng “Thanh Thanh”, Tống Mộ Thanh liền bắt đầu xắn tay áo rống: “Nói, ai khi dễ cậu!” Tống Mộ Thanh như người mẹ chăm sóc cô, cô cần gì phải phí tâm thông minh làm gì? Cho nên Trần Mặc Mặc tự nói với mình, ta đần một chút tốt hơn.
Thấy Tống Mộ Thanh không tức giận, Trần Mặc Mặc lại nói.
“Ai, cậu nói đống chí đoàn trưởng là người kiểu gì? Anh ta lạnh lùng! Cậu
không biết lần trước khi mình theo cậu đi, đôi mắt kia đảo qua lưng
mình, mình liền thấy lạnh run người!”
Tống Mộ Thanh từ trước đến
nay đều không chấp nhặt với cô, tức giận với Trần Mặc Mặc coi như tức
giận với mình chính. Cô cũng không muốn không có chuyện gì lại làm việc
mất vệ sinh.
Cô dựa người về sau, tìm vị trí thoải mái nhất ở
trên ghế sa long. Ánh mặt trời rất đẹp, xuyên qua cửa sổ chiếu nửa mặt
Tống Mộ Thanh. Thái độ nhu hòa, cô lười biếng hơi híp mắt lại, ba phần
anh khi bị che đi. Lúc này cô rất giống Tô Thanh.
Khi Tống Mộ
Thanh sinh ra ba phần giống Tiểu Nam, bảy phần giống Tô Thanh. Dần dần
sau khi lớn lên cô càng lúc càng giống Tô Thanh, bóng dáng Tống Bình
càng ngày càng ít, Người quen nhìn thấy đều nói một câu: “Đứa nhỏ càng
lớn càng giống mẹ.” Nhưng càng lớn càng hiểu chuyện hơn, cô lại càng
không thích người khác nói mình giống Tô Thanh.
Tô Thanh quá hèn nhát, cô không muốn như bà.
Cho nên cô hết sức thay đổi để mình không giống Tô Thanh nữa, cô dùng phong cách khác biệt che đi diện mạo giống nhau.
Cô cười cười với Trần Mặc Mặc, sau đó nói: “Đừng nghĩ nhìn nhiều người tới tới lui lui như vậy có thể tìm thấy người cùng đi đến cuối đời với
cậu, nhất định là chưa có. Không phải là người có sự nghiệp thành công
mặt người dạ thú thì chính là không có gì cả. Lận Khiêm không tính là
tốt nhất nhưng với tính cách quân nhân đại khái là người đàn ông tốt
rồi. Huống chi đời này đàn ông tốt nhất cũng khô