
một cái, ý bảo không cần để ý tới anh ấy.
“Em dâu đừng đứng mãi như vậy, ngồi đi nha!” Chính hắn chiếm cứ sa lông chỉ chỉ mép giường.
Miệng hắn cứ liên tục nói ‘em dâu’, cũng không biết có phải là cố ý hay
không. Xưng hô này khiến Tống Mộ Thanh cảm thấy nổi da gà, từ xưa tới
nay chưa từng có ai gọi cô như vậy, vừa nghĩ từ ‘em dâu’ này có quan hệ
tới Lận Khiêm, trên mặt mặc dù là bình tĩnh nhưng vành tai giấu dưới tóc đã đỏ ửng một mảng.
“Đỗ Tử Đằng đâu ròi?” Tống Mộ Thanh hỏi Lận
Khiêm, thường ngày lúc này người nhảy ra giành lấy hộp giữ nhiệt nên là
cậu ta mới phải
“Có nhiệm vụ giao cho cậu ấy, trở về doanh trại
rồi.” Lận Khiêm nói như thường, lại quay đầu nhìn trên ghế sô pha, áo
khoác quân trang rộng mở, tự tại ăn đồ ăn của người khác như là của
mình, không nhịn được nói: “Ăn xong rồi đi nhanh lên.”
Anh rể anh như không nghe thấy không để ý anh, qua một lúc lâu mới để hộp giữ
nhiệt xuống, sảng khoái lau miệng, cới áo khoác ra vung lên bả vai.
“Anh không ở chỗ này quấy rầy hai người nữa, tránh cho có kết quả vừa ‘đau bụng’ lại còn ‘đau bao tử’ nữa.”
Thấy anh rể Lận Khiêm đã đi ra khỏi cửa, Tống Mộ Thanh nghĩ đến cái gì, đột
nhiên hào hứng bừng bừng quay đầu nói với Lận Khiêm: “Bị anh ấy lấy mất
chắc anh cũng chưa ăn điểm tâm, em đi xuống lầu mua.”
Hai mắt
Tống Mộ Thanh tỏa sáng, hưng phấn giống như phát hiện được một vùng đất
mới khắp nơi đều là trai đẹp, cúi xuống nhặt là được. Lận Khiêm vừa nhìn thấy ánh mắt này liền biết là không đúng, đang muốn nói là không cần,
ngăn cô đi ra ngoài cũng muộn rồi. Tống Mộ Thanh nói là gió thì chính là mưa, vừa nghĩ tới có thể thám thính từ chỗ anh rể Lận Khiêm nguyên nhân mất mặt kia, liền không chờ đợi mà xông ra ngoài, ngay cả ví tiền cũng
không cầm.
Khi cô đuổi kịp thì anh rể Lận Khiêm đang muốn lái xe
rời đi, Tống Mộ Thanh nóng lòng, vất vả lắm mới nắm được cơ hội làm sao
có thể để nó chạy dễ dàng như vậy được. Xe đã khởi động, anh rể Lận
Khiêm đang cầm điện thoại nghe điện.
“Từ chính ủy……” Tống Mộ
Thanh gọi một tiếng, bước nahnh đi tới. Cô thừa nhận có lúc da mặt cô
rất dày, nhưng hai chữ ‘anh rể’ kia chạy một vòng trên miệng cô nhưng
thức sự cô không thể gọi ra được.
Anh rể Lận Khiêm liếc nhìn
người tới, nói với người đầu bên kia điện thoại: “Không thèm nghe cậu
nói nữa, cô ấy xuống rồi.” Sau đó lại đảm bảo nói: “Yên tâm đi, cái gì
nên nói hay không nên nói anh còn không biết nữa? Sẽ không để mất mặt
cậu!”
Vừa đặt điện thoại xuống, thấy Tống Mộ Thanh liền cười đối phó, nụ cười rất gian trá.
“Em dâu tìm anh có việc?” Hắn xuống xe, đứng trước mặt Tống Mộ Thanh, “Chắc là vì chuyện của Khiêm tử rồi.”
Tống Mộ Thanh sững sờ, ngay sau đó liền hiểu, hai người bọn họ nếu không có
Lận Khiêm thì một chút quan hệ cũng không có, không phải vì chuyện của
Lận Khiêm cô còn có thể đặc biệt chạy từ lầu 15 xuống để nói chuyện
phiếm?
Cô thản nhiên cười một tiếng, không xấu hổ chút nào. Đi
thẳng vào vấn đề: “Khi diễn tập Từ chính ủy chắc cũng ở đó, anh nhất
định sẽ biết làm sao Lận Khiêm bị thương.”
“Anh thật sự không
biết, mặc dù diễn tập không lớn, cũng là chuyện của quân khu nhưng Lận
Khiêm là loại người luôn xông lên đầu tiên, người ở sau thật sự không
biết rõ ràng lắm, sau đó cũng chỉ nghe người khác nói lại. Em chắc cũng
biết Khiêm tử bướng bỉnh như thế nào rồi đấy, đầu như con lừa
vậy. Xương gãy cũng chịu đựng không cho người khác biết, nếu không phải bị lính cần vụ bắt gặp cậu ta tự băng lại cánh tay, hơn nữa vết thương
cũ trên eo cũng tái phát, không thể đứng thẳng người lên được, còn
không biết gạt người khác đến lúc nào!” Vẻ mắt hắn vừa thương tiếc vừa
bội phục.
Chính ủy là làm gì nha, không phải là am hiểu công tác giáo dục tư tưởng thì còn làm gì. Hắn đã muốn nói thì không có gì sơ hở.
Tống Mộ Thanh nghe xong liền cả kinh, người đúng thẩ là ngoan cố, không biết coi mạng mình là gì nữa. Suy nghĩ một chút bộ dạng anh bị thương, tự
mình cầm hai cái nẹp cố định cánh tay mình sau đó chịu đựng eo bị thương ra trận trong đầu choáng váng vừa kính nể vừa hả hê. Một người đàn ông
cương gnhij như vậy là của cô!
“Vậy đến tột cùng anh ấy làm sao mà bị thương chứ?” Cô hỏi.
Anh rể Lận Khiêm trố mắt trong chốc lát. Cô nương này còn chưa có bị nhiễu rồi, còn nhớ rõ mục đích của mình?
Tống Mộ Thanh cũng không tin ‘không rõ ràng lắm’ chút nào, lấy lời này để
lừa gạt cô. Không cần nói đến quan hệ của hắn với Lận Khiêm, chỉ cần nói một sĩ quan cao cấp bị thương trong khi diễn tập còn có thể dấu diếm
nhiều như vậy, cả doanh trại cũng không thể điều tra, chuyện gì xảy
ra? Người này rõ ràng là biết rất rõ ràng, nhưng phụng chỉ người khác
không nói cho cô biết.
“Anh rể.” Tống Mộ Thanh đổi xưng hô, mới
vừa ra khỏi miệng liền nổi da gà. Thấy anh rể Lận Khiêm sững sờ, cô lập
tức nói: “Khiêm tử đã ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, thương thế cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chuyện có đúng là bị thương lúc diễn tập hay
không nhưng một chữ cũng không đề cập tới. Bình thương nhìn như không có gì nhưng em biết, trong lòng anh ấy không th