
hàng.
“Như vậy sẽ tổn hại quyền lợi ích hợp pháp của em.” Tống Mộ Thanh cự tuyệt lợi dụ.
“Nói bậy! Luật nào nói đây không hợp pháp?”
“Anh có ý đồ đi đường tắt, bỏ qua trình tự theo đuổi bình thường một cô gái chính là tước đoạt quyền lợi của em. Chỉ là, xét thấy nghề nghiệp của anh đặc biệt, những trình tự nào có thể miễn liền miễn, nhưng qua trình hiểu lẫn nhau để tiến triển tình cảm anh phải tự mình hoàn thành.”
Thấy Lận Khiêm còn muốn nói gì, Tống Mộ Thanh liếc nhìn thời gian, sau đó cố làm kinh ngạc nói: “Ai nha, đến giờ đi làm vật lý trị liệu rồi.”
Lận Khiêm ở bệnh viện
không sống được, cánh tay vẫn còn đeo ở trên cổ nhưng vẫn nháo phải ra
viện. Tống Mộ Thanh nói gì cũng không được, còn kém trực tiếp đứng ngăn ở trước cửa hoặc là xé ga giường đem trói anh lại. Trong chuyện này Lận
Khiêm hết sức kiên trì, khiến cho Tống Mộ Thanh thấy được cái gì gọi là
tính khí con lừa.
“Không phải là chặt tay, anh còn không phải là đồ bỏ, cần gì cần phải ngây ngô ở trong viện cả ngày!”
Lận Khiêm ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía Tống Mộ Thanh. Không rống cô nhưng giọng nói tràn ngập bất mãn.
“Không ai nói anh phế. Ai nói anh phế em xử người đó!” Tống Mộ Thanh ngồi ở
sau lưng của anh, dụ dỗ anh như dụ dỗ tiểu hài nhi: “Không phải là tổ
quốc và nhân dân đều cần tới anh sao. Người anh hết vết thương cũ lại
mới, làm sao còn có thể phục vụ quần chúng nữa? Chờ khi vết thương anh
lành rồi, vác sĩ đồng ý anh xuất viện, không ai dám ngăn anh nữa. Người
ta còn thiếu giường bệnh đó nha!”
“Đừng tâng bốc anh. Anh muốn xuất viện! Ngay lập tức!”
Tống Mộ Thanh ở sau lưng anh, chỉ nhìn thấy cằm anh căng thẳng, cổ nhéo một cái, dộ dáng mười phần bướng bỉnh.
Người này làm sao dầu muối đều không được? Cô đeo bám dai dẳng đã hơn nửa
ngày, chiêu gì cũng đã làm rồi, nhưng anh một chút phản ứng cũng không
có. Tống Mộ Thanh tức giận. Cô làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải
là vì anh, sợ anh vì quân đội không yêu thương thân thân thể mình, phải nằm viện thường xuyên. Thương gân động cốt một trăm ngày, thời gian
anh tiếp nhận điều trị còn chưa tới một tháng, có thể khôi phục được bao nhiêu? Hơn nữa thỉnh thoảng vết thương cũ ở eo tái phát, nếu hiện tại
không chữa cho khỏi, đó không phải là ảnh hưởng tới chất lượng cuộc
sống gia đình sau này hay sao?
“Em hiểu diễn tập chính thức kết
thúc, anh không muốn ở bệnh viện, muốn trở về doanh trại thao luyện
những binh lính không có tiền đồ kia. Nhưng tình huống của anh bây giờ,
đừng nói là huấn luyện, ăn cơm, tắm rửa vẫn còn là vấn đề.” Tống Mộ
Thanh tiến tới gần anh, nắn vai lấy lòng: “Anh rể anh không phải đã nói
hay sao, lãnh đạo để cho anh dưỡng thương thật tốt, chờ khi nào khỏi hắn mới trở về mà.”
Cô vừa nói vừa diễn trò, ánh mắt Lận Khiêm liền
buồn bã. Nguyên bổn anh nắm chắc được phần thắng cuối cùng, nhưng buổi
tối ngày diễn tập kết thúc anh nhận được điện thoại trong doanh trại,
nói bọn họ đã thua. Lúc đó anh mắng ngay: “Toàn đứa không có tiền đồ.”
Thua? Lận Khiêm không thể tin được, nhưng đây chính là sự thật. Nếu
thắng, có lẽ anh có thể an tâm sống ở bệnh viện dược thương, cùng Tống
Mộ Thanh bồi dưỡng tình cảm. Nhưng thua, anh liền không sống được rồi.
“Anh hiểu em là vì tốt cho anh. Nhưng mà anh nhất định phải trở về doanh
trại. Cánh tay phế anh cũng có thể tham gia huấn luyện.”
Tống Mộ
Thanh tức giận ném y phục đã được gấp gọn trong tay lên lưng Lận Khiêm,
ngồi vào ghế sô pha, cách anh xa xa, nhìn chằm chằm.
“Anh không thể quý trọng chinsht hân thể mình một chút hay sao?”
“Anh là quân nhân!” Lận Khiêm trả lời vang dội.
Cô bị chọc tức giận chân. Nào có ai vì mình là quân nhân mà không quý
trọng thân thể ? Cảm giác mình không thể khai thông được anh, chẳng lẽ
giống như là nhân gia nói, ba năm thật sự khác nhau? Cô và Lận Khiêm
chênh lệch những sáu tuổi!
“ Anh cái người này là logic chó má gì chứ!”
“Con gái, không nên nói thô tục!” Lông mày của Lận Khiêm tạo thành chữ
‘sông’ (江), nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, vẻ mặt không đồng ý, nhưng
giọng nói không hề gợn sóng.
Tống Mộ Thanh vốn trong lòng cảm
thấy khong chịu, lúc này càng cảm thấy bị anh coi như hòn đá. Thật sự
muốn đám vỡ cái khuôn mặt bình tĩnh không quá ba nét kia đi. Tay nắm
được cái gì đó liền ném về phía Lận Khiêm.
Lận Khiêm nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy ánh sáng chợt lóe, phản xạ có điều kiện đưa tay ra, tóm
được vật thể không xác định bay tới. Vừa nhìn liền thấy kinh hãi.
Tống Mộ Thanh căn bản cũng không thấy rõ mình vừa nắm được cái gì, vừa thấy
được con dao trái cây được Lận Khiêm kẹp ở giữa hai đầu ngón tay mồ hôi
liền chảy ròng ròng, trái tim lộp bộp lộp bộp nhảy. Mắt mở lớn, hồi lâu cũng không nói ra được một chữ. Nếu bản lĩnh anh kém một chút, hoặc căn bản không có tính toán tránh né, chẳng phải cây đao kia sẽ cắm ngay
giwuax khuôn mặt ‘như hoa như ngọc’ của anh hay sao?
“Cái người
này mềm không được tính dùng mạnh bức hiếp anh?” Lận Khiêm cầm lấy dao
gọt trái cây sáng loáng, giống như tìm tỳ vết, chằm chằm nhìn. Sau đó
nhướng đuôi mày nói với Tống Mộ T