Polaroid
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 9.5.00/10/358 lượt.

sao?" Tôi hỏi.

Funeral đã tỉnh táo lại, anh rũ mắt xuống, dùng âm điệu nhẹ nhàng cô đơn nói: "Bà ấy. . . . Đã qua đời."

Nghe thấy những lời này, tôi đột nhiên sinh ra cảm giác phạm tội mãnh liệt,

khó trách anh để ý tấm ảnh kia như vậy, nguyên lai, mẹ anh đã. . . .

Thực xin lỗi." Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chân thành xin lỗi: "Tấm

hình này là tấm ảnh chụp duy nhất tôi có được của mẹ, tôi thực quý

trọng, cho nên ngày đó không phân biệt tốt xấu phát hoả với cô."

"Không sao, bình thường thôi." Thấy anh cái dạng này, tôi càng thêm cảm thấy ngượng ngùng

"Đúng rồi, tin tức về tôi của cô còn chưa hoàn thành, không bằng hôm nay liền đem vấn đề hỏi xong đi."

Trong mắt tôi lập tức tỏa sáng: "Thật sự? !"

Anh gật gật đầu: "Coi như là cảm kích ơn cứu mạng của cô."

Khoé miệng của tôi kéo ra tới tận mang tôii, xem ra chuyến đi này không có

uổng công, kiếm được giỏ sách hàng hiệu, lại có tin tức, có lợi cho mình !

Sợ anh đổi ý, tôi lập tức đem vấn đề còn lại hỏi xong.

Rốt cục đem tâm bệnh chấm dứt ! Cái lưng tôi mỏi chết, nhìn bên ngoài, a!

Làm sao mà đồng hồ báo thức chỉ vào mười điểm? Chẳng lẽ hỏng rồi?

Lại lấy điện thoại di động ra vừa thấy, lập tức choáng váng, trên màn hình có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Nhiễm Ngạo.

Buổi sáng họp tôi tắt chuông, đã quên khôi phục lại, nhưng Nhiễm Ngạo làm sao lại tìm tôi?

Nhìn kỹ biểu hiện trên điện thoại di động, ngày 25 tháng 6! Làm sao có thể, hôm nay không phải ngày 24 sao?

Chẳng lẽ, tôi ngủ một buổi tối!

Trời ạ, tôi một đêm chưa về, khó trách Nhiễm Ngạo cứ như vậy tìm tôi.

"A, tôi phải lập tức đi!" Tôi nhanh đứng dậy cáo từ.

"Đợi chút." Funeral đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thần sắc có chút ác

liệt: "Dưới lầu có rất nhiều phóng viên, cô hiện tại đi ra ngoài sẽ bị

bọn họ làm phiền."

"A!" Tôi không biết nên khóc hay cười, bình

thường đều là tôi đi mai phục các ngôi sao, hiện tại cư nhiên nhân vật

hoán đổi, sự việc gay go.

"Tôi hiện tại dẫn dắt bọn họ rời đi, 10 phút sau cô đi ra."

"Nhưng anh còn bệnh !" Tôi nhanh ngăn cản anh.

"Nếu cô bị bọn họ chụp được, cô sẽ có phiền toái." Funeral nói xong liền cầm lấy cái chìa khóa xe đi ra cửa.

Chỉ chốc lát, dưới lầu truyền đến âm thanh xe chạy ra, tôi đứng ở cửa sổ

vụng trộm nhìn, quả nhiên, phóng viên này đều như ong vỡ tổ chạy tới

truy đuổi Funeral, chạy nhanh thừa dịp cơ hội này chạy về nhà đi.

Mở cửa ra, đã thấy trong phòng im ắng .

Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo không ở nhà ? Tôi nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi đến

phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đổi thân quần áo, vừa mở cửa ra, lại thấy

một người đứng bên cửa sổ, tôi sợ tới mức thất thanh kêu to.

Nhìn cẩn thận, mới phát hiện đó là Nhiễm Ngạo, tôi không khỏi thầm oán: "Sao lại không lên tiếng?"

Nhiễm Ngạo như trước đưa lưng về phía tôi, không nói lời nào.

Tức giận sao? Tôi vội vàng đứng ở phía sau anh, ôm lấy thắt lưng anh, nhanh nói ra lí do thoái thác: "Thực xin lỗi, ngày hôm qua thời điểm tan tầm

gặp bạn học thời trung học đã lâu không gặp, bị cô kéo đi uống rượu.

Ngươi cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, hai chén gục hạ, liền ở nhà cô ngủ một đêm. Điện thoại của tôi đã quên mở thanh âm, nên không nhận

được điện thoại của ngươi."

Nhìn Nhiễm Ngạo còn không có phản ứng, tôi có chút buồn bực.

Đột nhiên, khóe mắt nhìn đến cuốn tạp chí giải trí trên bàn, bìa mặt là phòng ở của Funeral , cùng. . . ảnh chụp của tôi !

Nhanh lấy đến vừa thấy, tựa trên bìa tạp chí viết bằng mực đỏ viết: "bạn gái

thần bí của Funeral xuất hiện, chung sống cùng phòng một đêm triền

miên."

Ảnh chụp hẳn là ngày hôm qua tôi trên đường mua thuốc trở về bị chụp ảnh .

Nhưng tác giả lại bịa đặt nói tôi mua là bao cao su, ám chỉ tối hôm qua tôi cùng Funeral đã xảy ra quan hệ!

Tôi như là đã trúng đòn cảnh cáo, nhất thời đầu óc cháng váng. Lại nghĩ đến Nhiễm Ngạo bên cạnh, trong lòng chợt lạnh, nuốt nước miếng, lẩm bẩm

nói: "Nhiễm Ngạo, em. . . . . ."

Nhưng tôi không biết nên nói cái gì, muốn giải thích, nhưng không biết nói từ đâu.

Ngay tại lúc tôi do dự, Nhiễm Ngạo mạnh xoay người lại, đem tôi ôm chặt lấy, hung hăng hôn tôi. Môi anh mềm nhẵn mà nóng nóng, như đóa hoa mê hoặc.

Lưỡi anh linh hoạt đưa vào trong miệng của tôi, nơi nơi tàn sát bừa bãi, có chứa ý vị trừng phạt. Hành động kịch liệt mà cuồng tứ trong lúc đó

làm cho một cỗ máu nháy mắt tràn ngập trong môi lưỡi, làm cho lòng người sợ hãi không thôi.

Tôi không thể hô hấp, hai tay che ở trước

ngực theo bản năng muốn đẩy anh ra. Cảm thấy được kháng cự của tôi, ánh

mắt xinh đẹp tuyệt trần của anh nguy hiểm nhíu lại, động tác môi lưỡi

càng thêm mãnh liệt, mang theo ý vị liều lĩnh.

Trong lòng đột

nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, không biết khí lực từ đầu, tôi một

tay đẩy Nhiễm Ngạo ra, hướng anh rống to: "Vì sao không thể tin tưởng

em?!"

Nhiễm ngạo thản nhiên hỏi lại: "Vì sao muốn gạt anh?"

"Em thề em không phải cố ý , bởi vì Funeral sinh bệnh, em phải chiếu cố anh ta, bất tri bất giác liền ngủ quên." Tôi lo lắng giải thích: "Nhiễm

ngạo, anh phải tin tưởng em!"

"Em mất tích cả buổi tối, em c