
khổ.
Mà người nam kia, tôi càng quen thuộc, là Cung Viêm. Đúng vậy, chính là Cung Viêm!
Gần đây hình như Cung Viêm cùng nhà Ân Hiên Dung có lui tới làm ăn, mà Ân
Hiên Dung cái gì cũng không tốt, chỉ là ánh mắt tốt, liếc mắt một cái
liền nhìn trúng Cung Viêm, quấn quít lấy anh, còn cả ngày ở trên báo ám
chỉ chính mình là bạn gái của Cung Viêm.
Lúc này, Thịnh Hạ cũng thấy chuyện này, nhưng lại rất bình tĩnh.
Tôi thanh lọc cổ họng: "Chúng ta đi thôi."
Thịnh Hạ gật gật đầu.
Chúng tôi đứng dậy, đang chuẩn bị lẳng lặng rời đi, Cung Viêm lại chú ý tới
chúng tôi, anh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chăm chú vào Thịnh Hạ, trong
mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc này, Ân Hiên Dung cũng nhìn thấy tất cả, nhất thời hiểu được bảy tám phần, cô lôi kéo Cung Viêm
canh đường đi của chúng tôi , làm bộ như quen thuộc chào hỏi: "Thịnh Hạ
cô cũng tới nơi này uống cà phê?"
Thịnh Hạ bình tĩnh gật đầu trả lời.
Thực khéo, Cung Viêm cũng mời tôi tới nơi này uống cà phê ." Ân Hiên Dung
vừa nói vừa ôm khuỷu tay Cung Viêm, ánh mắt nhìn Thịnh Hạ tràn ngập địch ý.
"Ân tiểu thư, chính xác là chúng tôi tới nơi này nói chuyện
làm ăn." Cung Viêm nhẹ nhàng thoát khỏi nanh vuốt của Ân Hiên Dung,
không vội vạch trần lời nói dối của cô .
Ân Hiên Dung thẹn quá thành giận, hét lớn: "Ngươi làm gì mà vội vàng thanh minh quan hệ cùng tôi, sợ cô ta hiểu lầm !"
Cung Viêm thong dong nói: "Tôi chỉ là nói ra sự thật, không muốn bất luận kẻ nào hiểu lầm, làm tổn hại tới danh dự của Ân tiểu thư."
"Tịnh Nhã, chúng ta đi." Thịnh Hạ đối với tất cả ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị lướt qua bọn họ đi ra ngoài cửa.
Nhưng Ân Hiên Dung lại một tay giữ chặt lấy Thịnh Hạ, khiêu khích nói: "Họ Thịnh, cô đừng đắc ý, tôi sẽ không thua cho cô."
Thịnh Hạ dễ dàng đem tay cô bỏ ra, lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng đấu với cô,
cầu xin cô không cần tưởng tượng phong phú như vậy."
Nói xong, cũng không nhìn mặt Ân Hiên Dung tức giận đến xanh, tiêu sái xoay người, lôi kéo tôi rời đi.
Đang lúc tôi âm thầm vì khí thế của Thịnh Hạ trầm trồ khen ngợi, đột nhiên
giác quan thứ sáu phát tác, cảm giác phía sau tựa hồ có nguy hiểm, theo
bản năng quay đầu lại, lại thấy Ân Hiên Dung cầm lấy ly cà phê hướng
chúng tôi hắt đến.
Tôi sợ hãi kêu một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt lại.
Xong rồi, xong rồi, lần này quần áo của tôi sẽ ngâm nước nóng .
Nhưng, cà phê trong dự đoán cũng không có dính lên mặt của tôi.
Trợn mắt chỉ thấy trước mặt là thân hình cao thẳng, nguyên lai là Cung Viêm giúp chúng tôi cản ly cà phê.
Đúng lúc này, một vị nam tử trung niên ới kéo Ân Hiên Dung ra, thấp giọng
quát lớn: "Hiên Dung, con rất tùy hứng ! Mau xin lỗi Cung tiên sinh!"
Nguyên lai là vua châu báu Ân Phúc.
Ân Hiên Dung nghe trách cứ, nhưng không có nửa điểm hối hận, lại tức giận
bất bình đánh trả: "Con cũng không phải cố ý, là anh ta tự mình muốn che chở cho người đàn bà kia!"
Ân Phúc tức giận đến sắc mặt xanh
mét: "Con cư nhiên còn ngụy biện, thật sự là rất vô lý, bình thường ba
dạy con sao như thế này sao?! Mau xin lỗi cho ba, bằng không phạt con
cấm túc một tháng!"
Ân Hiên Dung cắn môi, như là bị ủy khuất rất
lớn, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Bất quá, người rất xinh đẹp chính là
không giống bình thường, nhìn qua làm người tôi động tâm.
Chỉ nghe cô hướng ba cô hét lớn: "Con Không!", nói xong, hai mắt hung hăng trừng chúng tôi, liền lau nước mắt chạy ra ngoài.
Ân Phúc bất đắc dĩ thở dài, xoay người xin lỗi: "Cung tiên sinh, thật sự là có lỗi, trách tôi giáo dục nữ nhi không đúng."
Quần áo sạch sẽ hàng hiệu của Cung Viêm lại mang dấu vết cà phê màu nâu nhìn rất chướng mắt, nhưng anh biểu hiện như không có việc gì, mỉm cười:
"Không quan hệ, Ân tiên sinh vẫn là mau đi xem Ân tiểu thư một chút đi."
"Nhưng hợp tác của chúng ta. . . ." Ân Phúc có chút khó xử.
"Lần khác đi, nếu hai bên đều có thành ý, thời gian nào đều như nhau thôi." Cung Viêm vẫn hiền hoà cười.
Nghe vậy, Ân Phúc yên lòng, nhanh đuổi theo.
Xử lý xong tất cả, Cung Viêm xoay người lại, nhẹ nhàng đối với Thịnh Hạ nói: "Thực xin lỗi."
Thịnh Hạ buông ánh mắt nhìn xuống, không nói một câu.
Tôi đây là người ngoài cuộc cũng chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
"Tôi đưa các em trở về." Cung viêm nói.
"Không cần." Thịnh Hạ nâng ánh mắt lên, thẳng tắp nhìn Cung Viêm: "Diệp Nghị lập tức sẽ tới đón tôi."
Trong mắt Cung Viêm nhất thời buồn bã, trên mặt hiện lên một tia bị thương, cô đơn cười cười: "Vậy àh?"
Tôi xem đều có chút đau lòng, chiêu này của Thịnh Hạ cũng có chút tàn nhẫn
quá, bất quá, phải thừa nhận, đây cũng là phương pháp tốt nhất.
"Cung Viêm, anh đi về trước thay quần áo đi." Tôi nhanh sưởi ấm không khí.
"Tốt, không quấy rầy các em." Cuối cùng Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, xoay người rời đi.
"Vừa rồi anh ấy như sắp khóc." Tôi đánh vỡ trầm mặc.
Thịnh Hạ cong cong khóe miệng, tươi cười chứa chua sót.
"Thật sự không có một chút cơ hội sao?" Tôi thử hỏi.
Cô lắc đầu, ánh mắt lơ lửng trong chuỵên xưa: "Mình rất sợ hãi, kết cục tệ nhất kia mình thừa nhận không được."
Tôi không có lời nào để nói, chỉ