
ngồi ngây như tượng đá ngắm Thiều. Tự dưng Thục thèm rời
khỏi nơi đây, thèm một không khí yên tĩnh.
Thiều đến bên Hoạt:
- Sài Gòn vẫn thường hả anh?
Hoạt gật đầu:
- Thường lắm, chỉ thiếu Thiều thôi.
Thiều cười nhẹ:
- Thiều ăn nhằm gì.
Hoạt hạ giọng:
- Đối với mọi người thì không. Đối với anh thì có.
Khuôn mặt Thiều dưới ánh đèn làm Hoạt ngỡ như mê ngủ. Nhưng Thiều đang cười
đang nói đó có phải thật là Thiều của mình đâu? Rồi Thiều sẽ ra đi…
Khi Thiều trở về phòng, Thục đã nằm xoay mặt vào vách tự bao giờ. Thiều xúc
động đứng nhìn căn phòng thân yêu nơi Thiều đã sống qua những ngày tháng bất
hạnh. Đây là chiếc giường kê cạnh bàn viết. Kia là khung cửa sổ nơi mà Thiều đã
ngồi hàng giờ lặng nhìn ra bầu trời xanh biếc hay đen thẳm. Tất cả như gợi lên
trong lòng Thiều một nỗi buồn mênh mang. Hình ảnh những buổi tối mưa ngồi trầm
tư viết thư cho Ngự như sống dậy trong tâm hồn Thiều.
Vú Năm xuất hiện bất ngờ ở cửa phòng:
- Thiều tắm rửa và ngủ sớm đi nghe con.
Thiều dạ nhỏ rồi bước đến valy soạn đồ.
Thiều lay khẽ Thục:
- Thục ơi, dậy.
Chưa ngủ nhưng nghe chị gọi, Thục làm bộ trở mình ú ớ như mê ngủ.
Thiều nói:
- Dậy cho quà nè.
Thục ngồi dậy. Thiều lôi những hàng vải và đồ mua cho Thục ra.
- Mấy món này chị mua riêng cho Thục đó. Còn những gì của chị Thục muốn thứ
nào cứ lấy.
Thiều nhìn vào mắt em. Thục lạnh lùng lướt qua các tặng phẩm. Thiều hiểu là
tất cả các món quà bây giờ đều không nghĩa lý gì đối với Thục. Thục chỉ ước mơ
một điều là hạnh phúc của Thục được giữ lại.
Trong một thoáng, Thiều thấy ngày về của mình trở nên vô nghĩa hết sức. Ước
gì bây giờ Thiều xa nhà lại để sống trong sự mong chờ có lẽ thích thú hơn là
những chua xót bây giờ.
Ngày trước Thiều vẫn mơ lành lặn để được yên tâm mà sống. Bây giờ Thiều đã
lành lặn, nhưng một vết thương khác chừng như lớn hơn. Thiều chợt quay sang
Thục:
- Thục có gì thay đổi không?
- Em vẫn thế.
- Nhớ chị không?
Thục gật:
- Nhớ chứ, nhớ Thiều dễ sợ.
Thiều cười bước đến bên em. Ôm Thục trong tay Thiều chợt xót xa khi nhìn sâu
trong mắt em mình một nỗi bất an nào đó. Mối bất an ngày trước Thiều đã có khi
bắt đầu yêu Ngự.
***
Thiều giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài, trời đang đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa không
ào ạt nhưng lạnh mang mang. Mưa bụi hắt qua khung cưa sổ chưa đóng vướng trên
mền gối. Thiều trở dậy đến bên cửa sổ. Bầu trời đen lặng lẽ đắm chìm trong mưa.
Chợt Thiều thấy nhớ da diết những ngày mưa Hoạt ngồi bên chân Thiều và hát. Hình
như văng vẳng đâu đây Thiều nghe giọng ca của Hoạt ấm cúng: “Ừ, thôi anh về,
chiều mưa giông tới bây giờ em vui… làm sao em biết mưa ngoài song bay, lời ca
anh mỏi nỗi lòng anh say”.
Nhanh quá, thấm thoát mà đã một năm. Mùa mưa đã trở lại. Trở lại cùng với bao
nhiêu là thay đổi. Từ hôm về đây đến nay đã một tuần rồi mà Thiều chưa hề gặp
Ngự. Thiều muốn tránh mặt người con con trai đó và đồng thời rất nhiều ý nghĩ
đến trong Thiều. Thiều đã nhìn rõ Thục như người ta đọc một tờ giấy và sự khám
phá đó làm Thiều đau lòng không ít.
Có tiếng trở mình rất nhẹ ở giường Thục. Thiều rón rén bước đến bên cạnh em,
bất thần nghiêng người Thục lại: Khuôn mặt người con gái đẫm nước mắt. Thục đang
khóc âm thầm, như trước kia Thiều đã khóc âm thầm.
Thiều đau xót nhìn em, đột nhiên hai chị em ôm chặt nhau trong vòng tay,
Thiều thì thầm:
- Nín đi Thục.
Thục nức nở:
- Thiều ơi, sao em khổ quá.
Thiều gật đầu:
- Chị hiểu?
- Thiều không giận em?
- Không đâu Thục. Mỗi người sống trong mỗi hoàn cảnh đều có những phản ứng
hoàn toàn khác nhau và trái ngược. Chị không trách Thục cũng không trách ai.
Trong câu chuyện này không ai có lỗi cả đâu em.
Thục mân mê cúc áo Thiều:
- Anh Hoạt thương chị lắm chị biết không?
Thiều gật đầu:
- Trước kia thì không biết nhưng bây giờ thì biết.
Thiều hình dung rất nhanh đến Hoạt. Đêm lạnh vắng chỉ có mưa rơi xào xạc trên
đọt lá, Thiều bảo em:
- Thục ngủ đi
Thục ngoan ngoãn nằm xuống. Tự dưng hôm nay Thục thấy Thiều không còn cái vẻ
yếu đuối, ủy mị nữa mà ở Thiều toát một sự che chở, dung thứ kỳ lạ. Thiều kéo
mền đắp ngang ngực cho Thục rồi trở lại bên cửa sổ yên lặng ngắm mưa. Từng giọt
mưa rơi thẳng tắp và trong như những hạt thủy tinh. Lời thư Ngự ngày nào… “Tôi
thèm đi dưới cơn mưa đêm, lang thang một mình rồi chui vào một quán cà phê nào
đó tìm hơi ấm”. Thiều rất muốn gọi tên Ngự nhưng bây giờ danh từ đó hầu như đã
trở nên quá xa lạ.
***
Hoạt khuấy đều chiếc muỗng trong tách cà phê. Khuôn mặt Thiều chao nghiêng,
mờ ảo như bức tranh lụa. Mái tóc mây vẫn buông dài trên bờ vai. Thiều chợt
hỏi:
- Anh Hoạt còn nhớ không, hồi trước Thiều vẫn nói với anh là Thiều mơ ước một
ngày nào đó lành lặn, Thiều sẽ bắt anh dắt Thiều đi cùng khắp Sài Gòn.
Hoạt nhả khói:
- Làm sao anh quên được.
- Những ngày ở xa Thiều luôn luôn nghĩ đến ngày về, mơ mộng và xây đắp đủ
thứ, thế mà đến khi chạm với thực tế mới thấy là mình nhầm lẫn.
Hoạt buồn buồn:
- Đời thì ai cũng thế. Mơ mộng không nuôi sống con người.
- Nhưng mình không thể sống thiếu mơ mộng.
Hoạt