
ha!” Trần An Mai nói với lão quản gia.
Nghe vậy, Roy cũng sửng sốt. Lão ngạc nhiên nhìn Đào
Tâm Nha. Đào Tâm Nha cũng mỉm cười vào lão, ánh mắt chăm chú nhìn chòm râu của
Roy. Chòm râu của bác Roy vẫn chỉnh tề như vậy. Lúc còn nhỏ, cô thích nhất là
kéo râu của bác Roy.
Bị nhìn chăm chú, Roy cả kinh, thiếu chút liền lui về
phía sau. Kỳ lạ, sao lão lại cảm thấy cô nhóc này nhìn chăm chú vào chòm râu
của lão quen thuộc làm lão sợ hãi.
“Roy, gọi người chuẩn bị trà bánh. Lão gia đâu?”
Roy trấn định lại, nói với phu nhân: “Tước gia cùng Tề
gia lão tước gia đi đánh golf, bữa tối mới có thể trở về!”
“Vậy sao! Nhớ nhắc lão gia bữa tối đừng về trễ!” Sau
đó quay đầu nhìn Đào Tâm Nha, “Tâm Tâm, tối nay ở lại dùng cơm đi!”
“Nhưng mà…”
Trần An Mai nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười hiền lành nói:
“Dì Mai thấy hai người chúng ta cực kỳ có duyên. Có lẽ là vì cháu có tên giống
con dâu của dì. Dì Mai vẫn rất nhớ nó, cháu cứ xem như thông cảm cho một người
cô đơn như dì Mai, tâm sự cùng dì được không?”
Nói như thế, Đào Tâm Nha làm sao từ chối được? Cô đành
phải gật đầu.
Thấy cô đồng ý, Trần An Mai lập tức vui vẻ, “Đến đây,
vào trong này ngồi. Cháu thích ăn bánh ngọt gì? Để Roy chuẩn bị cho!”
Đào Tâm Nha buột miệng, “Bánh ngọt dâu tây!”
“Thiếu gia, ngài đã trở về!” Giọng nói của Roy cũng
vừa vang lên. Đào Tâm Nga ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nguyên Duật Nhượng đứng ở
cửa, đôi mắt nặng nề nhìn cô.
Sau đó, cô nhớ tới mình vừa nói gì, thân thể cứng
ngắc.
“Bánh ngọt dâu tây?” Trần An Mai cũng sửng sốt. Trùng
hợp vậy sao? Không ngờ cô bé này cũng thích bánh ngọt dâu tây.
“Ách… Kỳ thực các loại bánh khác cũng được, cháu đều
thích hết!” Đào Tâm Nha cười gượng, khẩn trương né tránh ánh mắt của Nguyên
Duật Nhượng.
“Mẹ!” Nguyên Duật Nhượng kêu lên.
“A Nhượng, về sớm vậy?!” Trần An Mai mỉm cười với con
trai, kéo Đào Tâm Nha giới thiệu, “A Nhượng, cô nhóc này mẹ quen biết ở trên
đường. Cô ấy cũng đến từ Đài Loan, hơn nữa, tên cô ấy là…”
“Đào Tâm Nha!” Nguyên Duật Nhượng gật đầu, ánh mắt
nhàn nhạt nhìn Đào Tâm Nha.
“Hả?” Trần An Mai kinh ngạc nhìn hai người, “Hai người
quen biết sao? Tâm Tâm, cháu biết con dì à?”
“Ách… Không, không xem như quen biết!” Đào Tâm Nha
cười cười giải thích, “Tiên sinh từng dùng bữa trong nhà hàng cháu làm thêm,
chỉ thấy qua vài lần!” Hơn nữa, lần cuối cùng tách ra không vui.
“Thật sao? Trùng hợp thế!” Trần An Mai cảm thấy thần
kỳ.
“Đúng thế, rất trùng hợp!” Nguyên Duật Nhượng đồng ý
lời mẹ, ánh mắt lạnh lùng lại nhìn thẳng vào Đào Tâm Nha.
Ánh mắt đó khiến Đào Tâm Nha sợ hãi.
“Nói, cô có mục đích gì?”
Dùng xong trà bánh, Trần An Mai để con mang Đào Tâm
Nha đi dạo quanh sân nhà một chút. Hiếm khi có khách, bà muốn tự chuẩn bị bữa
tối.
Đào Tâm Nha vốn định từ chối, nhưng Nguyên Duật Nhượng
đã đứng dậy, cô đành bất đắc dĩ theo sau anh.
Đến khi chỉ còn hai người bọn họ, Nguyên Duật Nhượng
rốt cục mở miệng. Anh xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng làm người ta sợ
hãi.
“Cái gì?” Đào Tâm Nha không hiểu.
“Đừng giả ngu! Cô tiếp cận mẹ tôi để làm gì?” Nguyên
Duật Nhượng trào phúng, “Đừng tưởng tôi sẽ tin lý do đón nhầm xe bus của cô.
Đây là vùng đất tư nhân, không có ai sẽ đón sai xe bus mà đến đây. Cô đã điều
tra thói quen của mẹ tôi, sau đó đứng chờ bà ở đó đúng không?”
“Không phải thế…”
“Bánh ngọt dâu tây! Không ngờ ngay cả ‘cô ấy’ mà cô
cũng điều tra rất rõ ràng. Cô muốn gì? Cô nghĩ cứ trùng tên với cô ấy, là có
thể trở thành cô ấy sao?”
“Đợi đã!”
Ánh mắt Nguyên Duật Nhượng càng lạnh hơn, “Cô không có
tư cách…”
“Này!” Đào Tâm Nha tức giận, “Anh có thể nghe tôi nói
chuyện trước hay không? Anh không biết ngắt lời người khác là không lịch sự
sao?!”
Duật ca ca! Anh không biết ngắt lời người
khác là không lịch sự sao?
Nguyên Duật Nhượng sửng sốt. Anh nhìn cô gái trước
mắt, cùng một câu nói, mà vẻ mặt tức giận cũng rất giống nhau!
“Tôi biết những lời lần trước là không đúng. Tôi không
có tư cách để nói như vậy… Kỳ thực, đón nhầm xe bus đúng là giả. Tôi muốn đến
tìm anh, tôi muốn xin lỗi vì những gì tôi đã nói. Nhưng không ngờ lại gặp dì
Mai. Tôi lại không biết dì Mai là mẹ của anh…” Nói câu này hơi chột dạ, nhưng
vẫn tròn mắt xem xét anh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định, “Nhưng tôi đều nói
thật. Cô ấy sẽ không hi vọng anh vì cái chết của cô ấy mà áy náy. Đó không phải
là lỗi của anh!”
Nguyên Duật Nhượng cười nhạt nhìn cô, “Làm sao cô biết
cô ấy nghĩ như vậy?”
“Bởi vì… tôi là bạn của Tâm Tâm!” Thanh âm của cô nhỏ
lại.
Nguyên Duật Nhượng nheo mắt, đồng tử hơi co lại, “Cô
nghĩ tôi sẽ tin những lời này sao? Nha Nha làm sao có thể quen cô!” Hai người
rõ ràng không có khả năng sẽ quen biết nhau.
“Tôi và Tâm Tâm là bạn trên mạng.
“Tôi chưa từng nghe Nha Nha nhắc đến…”
“Tôi và Tâm Tâm quen biết nhau sau khi kết hôn!” Đào
Tâm Nha nhìn anh, “Khi đó, cuộc sống của Tâm Tâm anh không biết gì hết, đúng
không?”
Đào Tâm Nha cụp mi, nhẹ nhàng nói: “Tâm Tâm rất cô
đơn. Tôi quen cô ấy trên mạng. Mặc dù tuổi chênh lệch, nhưng chúng tôi vẫn nói
chuyệ