
t là nhớ.
Cô ăn liên tục hai chén cơm, bụng cũng căng phồng.
Trần An Mai còn cắt hoa quả cho cô ăn, lại là bồ đào dính mơ phấn mà cô rất
thích nữa.
Mấy thứ này, người nghèo như cô là không thể ăn được.
Kết quả, Đào Tâm Nha ăn đến no căng, thiếu chút nữa
liền không đứng dậy được.
Trần An Mai còn định giữ cô ở lại ngủ, nhưng sáng mai
cô phải đi học. Trần An Mai đành phải để cô về nhà, còn dặn dò cô phải thường
xuyên đến chơi.
Vốn định để lái xe đưa Đào Tâm Nha về nhà, nhưng đêm
đã khuya, Jim lại lớn tuổi, cũng không tiện lắm. Cuối cùng, Trần An Mai liền để
Nguyên Duật Nhượng đưa cô về.
Đào Tâm Nha đành phải theo sau Nguyên Duật Nhượng,
trên tay còn cầm theo túi cà chua. Trần An Mai thấy cô thích ăn, nên để cô mang
về nhà.
Đào Tâm Nha ngồi trên xe, liếc nhìn Nguyên Duật Nhượng
một cái: “Làm phiền anh…”
Nguyên Duật Nhượng không nói gì, lái xe ra khỏi Nguyên
gia.
Vừa rời khỏi cổng lớn Nguyên gia, ở đối diện lại có
một chiếc Lamborghini dừng ở đó. Một người đàn ông dựa vào cửa xe, đứng nhìn
bầu trời hút thuốc.
Nguyên Duật Nhượng dừng xe, ấn cửa kính xuống.
“Hi!” Haier gật đầu với anh. Sau khi gặp mặt ở nghĩa
trang, hai người đã bình thường trở lại, ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ chào một
tiếng.
“Đứng ở đó làm gì?” Nguyên Duật Nhượng vẫn lãnh đạm
như thế, nhưng nếu nghe cẩn thận vẫn phát hiện có chứa quan tâm.
“Ngắm cảnh!” Haier nhún vai. Kỳ thực, anh đang nhìn
cây thông Noel cao lớn trong Nguyên gia, sau đó nhớ lại quá khứ.
Em gái anh thích nhất là lễ Noel.
“Bên cạnh cậu là ai vậy?” Haier phát hiện bên trong xe
Nguyên Duật Nhượng có người, không phải là Elena.
Nguyên Duật Nhượng nhìn cô gái Đông Phương nhỏ nhắn
bên cạnh, mà cô vẫn cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt, tránh đi đôi
mắt hổ phách.
“Đào Tâm Nha!”
“Cái gì?” Haier há miệng, anh đi đến gần cửa xe, kéo
mở thật mạnh, nhìn chằm chằm cô gái.
Cô gái bị dọa bởi hành động của anh, khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt, kinh hoàng kêu lên: “Tiên… tiên sinh…?”
Tay Haier hiện lên gân xanh. Biết rõ là không có khả
năng, nhưng trong nháy mắt khi Nguyên Duật Nhượng nói ra, anh vẫn hi vọng mong
manh.
“Nguyên Duật Nhượng!” Anh trừng mắt, “Đùa giỡn như vậy
chẳng hay chút nào hết!”
“Ai đùa với cậu?” Nguyên Duật Nhượng nhướn mày, “Cô ấy
tên là Đào Tâm Nha mà!”
Cô gái run run mỉm cười với anh. Haier khó tin hỏi: “Cô
tên Đào Tâm Nha?”
Đào Tâm Nha nhẹ nhàng gật đầu, “Chào tiên sinh!”
Haier sững sờ nhìn cô, mà Đào Tâm Nha cũng kinh hoàng
bất an nhìn anh… Haier nhớ năm đó, khi anh cùng cha đến Đài Loan sắp xếp hậu sự
cho mẹ, đón về em gái 6 tuổi.
Đối với em gái vừa sinh ra không lâu đã bị mẹ mang đi,
Haier cũng không có ấn tượng lắm. Hơn nữa, cậu không thích em gái, thậm chí có
thể nói là rất ghét. Bởi vì người mẹ dịu dàng lại mang em gái đi, mà không phải
là cậu.
Nhưng khi cậu nhìn em gái 5 tuổi mặc váy đen, bất lực
đứng trong một đám người lớn, tay nhỏ nắm chặt gấu váy, đôi mắt to sợ hãi bất
an nhìn cậu, tất cả chán ghét đều biến mất.
Khi đó, trong lòng cậu đã nghĩ, nhất định cậu phải bảo
vệ em gái.
“Tâm Tâm…” Anh không nhịn được muốn đụng vào cô gái.
Anh hai… Thiếu chút nữa Đào Tâm Nha đã thốt lên, thiếu
chút nữa liền nhào vào trong lòng anh hai, nhưng không được… Cô vĩnh viễn nhớ
mình đã nói những gì quá đáng với anh hai, nhớ mình đã khiến anh hai đau lòng
biết bao nhiêu. Cô không có mặt mũi gặp anh.
Đào Tâm Nha cúi mắt, lùi lại, “Tiên… tiên sinh…?”
Haier hoàn hồn, thấy cô gái sợ hãi, anh vội thu tay
lại, “Thật xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ đến em gái tôi… Cô có cái tên rất giống
nó.”
Đào Tâm Nha không nói gì.
Nguyên Duật Nhượng quan sát tất cả, “Trước hết để tôi
chở cô ấy về đã, lần sau nói chuyện!”
“À, được rồi!” Haier đóng cửa xe.
Nguyên Duật Nhượng đạp ga, lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe xa dần, Haier lại châm điếu thuốc, ngẩng
đầu nhìn cây thông Noel.
Tâm tâm… Anh hai rất nhớ em…
.*.
Không khí trong xe rất nặng nề…
Đào Tâm Nha nghiêng đầu nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Nhưng ngón tay vẫn nắm chặt làn váy, mái tóc rủ xuống
che khuất đôi mắt không ngừng rơi lệ nóng hổi.
Anh hai, anh hai… thực xin lỗi…
Trên đời này, người mà cô không dám gặp nhất, là anh
hai.
Em không muốn làm người yếu đuối như anh!
Rõ ràng thích người ta mà không dám theo đuổi!
Vì sao anh không cướp đi Elena? Vì sao lại
để Duật ca ca yêu cô ta? Em ghét anh! Em ghét anh!
Em theo đuổi tình yêu của em thì sai cái
gì? Em không sai! Anh là anh của em, vì sao không ủng hộ em? Chẳng lẽ trong
lòng anh, Elena còn quan trọng hơn em gái anh?
Những lời từng nói với anh hai lần lượt hiện lên trong
đầu… Cuối cùng, anh hai quá thất vọng, không bao giờ để ý đến cô nữa.
Cô tùy hứng làm những người yêu cô phải đau khổ, cũng
làm cho chính mình bị thương tổn. Bây giờ cô muốn bù đắp, còn kịp không?
Cô nợ nhiều như vậy, làm sao trả hết? Đào Tâm Nha
không biết, co người lại, đôi vai khẽ run lên.
Nhưng không biết một đôi mắt nhìu mày nhìn cô, mâu
quang thâm trầm hơi co rụt, bàn tay nắm chặt vô lăng trắng bệch.
Đến khu nhà t