
ô nhớ tới hành động vô cùng thân mật vừa rồi
của Nguyên Duật Nhượng, toàn thân lập tức cứng đờ.
Một
ngàn hai trăm ba mươi sáu ngày.
Bắt
đầu đếm ngược. Còn năm trăm tám mươi chín ngày nữa. Duật ca ca, để Nha Nha tùy
hứng một chút nữa thôi… Chúc phúc cũng là một loại yêu, nhưng bây giờ Nha Nha
còn chưa thể chúc phúc.
Thực
xin lỗi.
.
.
.
Nếu nói trước kia Đào Tâm Nha hận Elena đến mức không
thể làm cô biến mất, thì bây giờ là xấu hổ áy náy đến mức muốn mổ bụng tự sát
tạ tội.
Nếu không phải lúc trước cô phá hư, Elena đã sớm kết
hôn cùng Duật ca ca, có khi còn thêm vài đứa nhỏ rồi. Hơn nữa, trước đây cô còn
nói rất nhiều lời khó nghe với Elena, thậm chí đánh cô ấy… Đào Tâm Nha càng
nghĩ càng xấu hổ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Bên trong nhà ăn nhất thời yên lặng. Đào Tâm Nha vừa
áy náy vừa ngượng ngùng. Lúc nãy Nguyên Duật Nhượng rất thân mật, khiến cô
không biết nên phản ứng thế nào, lại còn bị phát hiện. Người phát hiện không phải
ai xa lạ, chính là bạn gái Duật ca ca.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ đắc ý dào dạt thị uy
vào Elena. Mà bây giờ, cô chỉ muốn Duật ca ca và Elena kết đôi, đương nhiên
không muốn Elena hiểu nhầm. Nhưng để cô giải thích không có quan hệ gì với Duật
ca ca lại rất kì cục… Mặc dù bọn họ bây giờ thực sự không có quan hệ gì… Nghĩ
tới nghĩ lui, Đào Tâm Nha quyết định nên tiếp tục im lặng.
Elena phức tạp nhìn hai người, nhất là cô gái phương
đông kia. Cô vừa bước vào nhà ăn đã thấy Nguyên Duật Nhượng cầm khăn tay lau
nước dính bên miệng cô gái, thậm chí mờ ám liếm chất lỏng dính trên tay. Trong
ánh mắt tràn ngập cưng chiều, cô chưa từng thấy qua… Không, cô thấy rồi, nhưng
cô gái khiến Nguyên Duật Dượng có vẻ mặt ấy đã mất.
Hai cô gái đều cứng ngắc, Nguyên Duật Nhượng lại rất
tự nhiên. “Elena, sao lại đến đây?” Anh hỏi, thấy trong ly Đào Tâm Nha đã hết
nước chanh, liền cầm lấy bình thủy tinh đựng đầy nước chanh rót cho cô.
Đào Tâm Nha trừng ly thủy tinh tràn đầy, có cảm giác
không nuốt trôi đồ ăn trong miệng. Duật ca ca không sợ Elena sẽ hiểu nhầm sao?
“Ách… Cám ơn!” Theo lễ phép, Đào Tâm Nha nuốt đồ ăn
xuống, lí nhí cảm tạ, không dám nâng mắt lên.
“Em lấy mấy phần tài liệu có vẻ khẩn cấp lên để anh ký
tên!” Dù sao cũng là nữ cường nhân trên thương trường, Elena nhanh chóng thu
hồi cảm xúc, khôi phục bình tĩnh cùng tự tin.
Tổng công ty Nguyên gia ở Scotland, do ông Nguyên làm
chủ. Đa số thời gian Nguyên Duật Nhượng đều ở công ty con bên Newyork. Mà tháng
này Nguyên Duật Nhượng về Scotland, công ty con bên kia tạm thời để phó tổng
phụ trách. Nhưng đa số công văn đều phải để Nguyên Duật Nhượng xem qua, có
phương án hợp tác cũng cần Nguyên Duật Nhượng tự ký tên. Vì thế, công ty con
Newyork sẽ gửi tài liệu đến tổng công ty.
Tuy Nguyên Duật Nhượng trở về Scotland, nhưng không có
nghĩa là anh rảnh rỗi. Con trai ít khi trở về, ông Nguyên đương nhiên giao hết
việc cho con, để mình được nhàn nhã vài ngày. Bởi vậy, mấy ngày nay Nguyên Duật
Nhượng đều ở trong tổng công ty. Hôm nay anh cần thương lượng hợp đồng với
khách hàng, không đi công ty. Elena vốn là thư ký, đương nhiên phải đi cùng.
Vốn bọn họ hẹn nhau gặp trước cửa công ty rồi cùng đi, nhưng khi Elena vào công
ty vừa khéo nhận được tài liệu khẩn cấp công ty con truyền đến, liền đi thẳng
tới Nguyên gia.
Nguyên Duật Nhượng nhận tài liệu trong tay Elena, cười
khẽ: “Phiền em quá. Em ăn sáng chưa? Ngồi xuống cùng dùng bữa đi!”
Elena cũng không khách khí, vừa khéo ngồi đối diện Đào
Tâm Nha. Nhìn Đào Tâm Nha, cô trêu Nguyên Duật Nhượng: “Tiểu thư đáng yêu này
là ai? Không phải anh bắt cóc đấy chứ?”
Sau đó chào hỏi Đào Tâm Nha: “Hi, xin chào, tôi là
Elena.”
Elena là mỹ nhân phương tây tiêu chuẩn. Tóc ngắn màu
nâu gọn gàng, đôi mắt xanh biếc, đồ vest màu xanh nhạt khiến cô trở nên khôn
khéo giỏi giang, lại không mất nữ tính.
“Hi!” Đào Tâm Nha cố gắng cười tự nhiên, “Tên tôi là
Bella.” Đây là tên tiếng anh của cô. Nói xong, cô không nhịn được lén nhìn
Nguyên Duật Nhượng.
Nguyên Duật Nhượng không phản ứng, rót cà phê, cúi đầu
xem tài liệu Elena vừa đưa.
Đào Tâm Nha len lén thở ẩn phào nhẹ nhõm. Nhưng lại
cảm thấy mình không tất yếu cẩn thận như vậy. Elena là người ngoại quốc, cô nói
tên tiếng Anh với Elena là chuyện bình thường.
“Bella, cô là người phương đông đúng không? Thật đáng
yêu! Duật, anh quen cô em gái đáng yêu này ở đâu vậy?” Elena cười nhìn Nguyên
Duật Nhượng.
Nguyên Duật Nhượng uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt
nhìn Đào Tâm Nha. Mà Đào Tâm Nha rụt rè cúi đầu, mau chóng ăn cơm. Cô có thể
lấy cớ mau chóng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này, nhưng hai năm sống tiết kiệm
khiến cô có thói quen không thể lãng phí thức ăn. Cho dù muốn chạy, cũng phải
ăn hết đã!
Nhận ra cô muốn chạy trốn, Nguyên Duật Nhượng khẽ
nhếch môi: “Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn!”
“Khụ khụ…” Câu dặn dò vừa lãnh đạm vừa dịu dàng làm
Đào Tâm Nha bị nghẹn, mau chóng uống một đống nước chanh. Nhưng cô ho đến mức
mắt đỏ mũi hồng, nổi bật trên gương mặt bánh bao tròn tr