
này phải làm thế nào mới tốt? Liên
Nhi sẽ không cho rằng là hắn dẫn Thượng Quan Ngân đến, mà không cần hắn biểu ca
này nữa?
“Liên Nhi, không liên
quan đến ta, không phải ta...... Ta không có dẫn hắn đến...... Muội thực sự
phải tin tưởng ta.”
Lục Võ gấp đến độ nói
năng lộn xộn, sốt ruột chạy vội tới đảo quanh bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng hiểu
lầm hắn.
Ô...... Xem hắn thật số
khổ, từ nhỏ hắn là con trai độc nhất, bên cạnh chỉ có hai biểu muội có thể yêu
thương, nhưng hôm nay một người mất tích không rõ, một ngươi sẽ không cũng
quyết định không cần hắn nữa đi?
“Lục Võ, ngươi thật đúng
là bạn tốt của ta!”
Thượng Quan Ngân ngữ điệu
âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, thâm hắc đồng trầm thẳng khóa trụ người
trước mắt.
“Thượng Quan ngươi không
thể trách ta, ta cũng thực khó xử nha.”
Lục Võ buồn rầu ở giữa
hai người đi tới, qua lại nhìn hai người, bất đắc dĩ khẩu khí thở dài, lúc này
hắn vẫn là tạm thời rời đi hảo.
“Các ngươi hai người hảo
hảo mà tâm sự, Lí Nghĩa, chúng ta đi uống rượu.”
Rồi đột nhiên ra tay giữ
chặt Lí Nghĩa, không cần phân trần mạnh mẽ lôi kéo hắn rời đi, mà Lí Nghĩa cũng
thông minh không cần nghĩ nhiều, lựa chọn cách tạm thời lui đi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp,
chỉ còn lại có hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc dần dần lan tràn ở giữa hai
người.
Thủy Liên vô số lần nghĩ
tới tình cảnh hai người lại gặp lại, nhưng giờ chân chính gặp nhau, nàng vẫn là
không biết nên đối mặt hắn như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.
“Nàng...... Khôi phục
bình thường.”
Thanh âm trầm thấp
có phần khác thường, giống như đè nén mừng như điên, lại giống như sợ dọa hư
nàng, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò, hắc đồng chuyên chú nhìn chằm chằm
dung nhan trước mắt đã mấy tháng không gặp này.
Từ lúc nàng thấy hắn kia
một khắc cũng không có giống như trước kia cao hứng hướng hắn lao tới, ngược
lại trợn to một đôi mắt hoảng loạn, hắn đã biết Liên Nhi ngốc của hắn đã phục
hồi như cũ.
“Ân.” Con mắt sáng vi
liễm, tránh đi nhìn chăm chú của hắn, hai tay thừa thãi vân vê vạt áo.
“Nghe nói nàng bị thương,
thương ở đâu, có nặng lắm không?”
Thân hình cao lớn
hướng nàng đến gần một bước, quan tâm nhìn chăm chú vào toàn thân cao thấp của
nàng, lại khi nhìn thấy nàng lui về một bước phía sau, hắc đồng hung hăng mị
khởi, hai đấm bất giác nắm chặt.
Nàng sợ hắn, nàng thế
nhưng sợ hắn.
“Đã không có việc gì, là
thương ở trên trán, bị thượng đúng vào nơi lúc trước, không nghĩ tới lại nhân
họa đắc phúc.”
Thủy Liên thở sâu, ép
chính mình không cần lại lui về phía sau, từ trên mặt hắn vẻ mặt đột nhiên
biến, bước chân cùng không lại hướng nàng đến gần, nàng biết nàng theo bản năng
lui về phía sau, nhất định là thập phần đả thương người.
Nàng cũng không nguyện
đợi hắn như thế, nhưng nàng không làm được giống như khi si ngốc trước kia, vui
vẻ nhào vào ôm ấp của hắn.
Nàng không có quên hắn
đối đãi nàng rất tốt, thậm chí tinh tường nhớ, nhưng nàng dù sao đã không phải
Liên Nhi ngốc, có một số việc nàng cần thời gian để suy nghĩ, bao gồm chính
mình thương hắn hay không, có muốn cùng hắn dắt tay cả đời hay không.
“Chàng là thế nào tìm
được đến đây?”
Con mắt sáng như trước
tránh đi nhìn chăm chú của hắn, chủ động lên tiếng muốn hóa giải hành động đả
thương người mới vừa rồi.
“Nàng yên tâm, không phải
Lục Võ nói cho ta, nàng thật có một hảo biểu ca.” Hắn lãnh phúng.
Hắc đồng xẹt qua một chút
phức tạp, nhìn mĩ nhan tinh tế trước mắt này, biết nàng phục hồi như cũ, có một
số việc cũng lặng lẽ cải biến.
Một cỗ mất mát thật lớn,
không hề báo động trước xâm chiếm ngực của hắn, làm hắn nghẹn lại khó có thể hô
hấp, cũng làm hắn không hiểu sao cảm thấy một cảm giác trước nay chưa có......
Sợ hãi.
Đơn giản kể rõ quá trình
đi tìm nàng, thẳng đến chuyện gần đây hủy đi Thúy Hồng Lâu, cùng ở khách điếm
gặp được Lục Võ đi mua rượu, một đường theo dõi hắn, cho nên tìm được nàng,
chính là không đề cập tới bản thân một tháng qua, vì không hề biết được tin tức
của nàng, cả ngày lo lắng sợ hãi nàng hay không lọt vào bất trắc. Chỉ vì không
muốn gia tăng áp lực trong lòng nàng, có lẽ hai người đều cần thời gian, một
lần nữa nhận thức lẫn nhau.
“Cái gì? Chàng đã hủy đi
Thúy Hồng Lâu!”
Thủy Liên nghe vậy kinh
hô lên tiếng, nghĩ đến Vương ma ma đối nàng chiếu cố, mà nàng lại gây cho bà
phiền toái.
“Nếu không phải biết bà
ta từng đối xử tử tế với nàng, ta làm không chỉ là hủy đi Thúy Hồng Lâu, mà là
giết bà ta! Nhưng bà ta cuối cùng vẫn là không có đem nàng chiếu cố hảo, bằng
không nàng lại như thế nào bị thương, tính mạng đe dọa.”
Khi ở Thúy Hồng
Lâu, Lí Nghĩa thám thính được ít tin tức, chỉ nói nàng bị thương rồi mất tích,
hắn kinh hoảng hỏi hết các y quan trong trấn, mới biết được ở hơn nửa tháng
trước, từng có vị nam nhân ôm một vị nữ tử đầu bị thương đến chữa trị, bởi
thương thế quá nặng không người dám chưa. Theo bọn họ miêu tả, bất luận là bề
ngoài hay là thân hình, đều như là hai người Lục Võ cùng Thủy Liên.
Lúc ấy khi nghe nói như
vậy, đáy lòng nháy mắt nổi lên sợ