Polly po-cket
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323182

Bình chọn: 7.00/10/318 lượt.

tiên vụ (sương mù), mời Bồ Tát, nhờ người thi triển Vô Thượng đại pháp, mở cửa thiên đường cho

chúng ta trở về Thiên Giới. Thiên Giới thủ vệ sâm nghiêm, Ma Tộc khó mà

xâm lấn được, Tiêu Lãng sẽ phải bó tay rồi..."

Nguyệt Đồng do dự hỏi: "Chu Thiều thì làm sao? Hắn là người tốt!"

Bạch Quản cũng hỏi: "Nếu như Tiêu Lãng thấy người mất tích, giận chó

đánh mèo trút giận lên tất cả mọi người, huyết tẩy Lạc Thủy trấn thì

sao?"

Ta nhìn cảnh đêm mênh mông bên ngoài, nhớ tới nam nhân biến thái kia,

cười khổ hỏi lại: "Hắn muốn giết người, chẳng lẽ là lỗi của ta à? Ta

không trốn, chẳng lẽ hắn sẽ bỏ qua cho Lạc Thủy trấn, buông tha cho các

ngươi? Năm đó, nữ thần Thương Quỳnh bởi vì công chúa của bộ tộc Bạch

Tượng có cãi cọ qua lại với nàng ta hai câu mà tàn sát hết ba vạn người

bộ tộc Bạch Tượng, diệt toàn tộc. Tiêu Lãng Ma Quân thích quốc bảo Dạ

minh châu của Dạ Lang quốc, bởi vì quốc vương cự tuyệt giao ra, liền

đánh tan tám vạn đại quân của Dạ Lang quốc, lấy thi cốt nhồi vào sông

ruộng..."

Người đời khiển trách công chúa không biết nghĩ cho đại thể, trách quốc vương keo kiệt nên mới ra nông nỗi tai họa ngập đầu.

Người thường bị mất đồ, đại đa số người ta chỉ biết trách cứ hắn làm việc không cẩn thận, chẳng có ai đi trách thằng ăn trộm cả.

Thế nhưng, như vậy có đúng không?

Ta hận Tiêu Lãng tận xương, có thể thỏa hiệp với hắn nhất thời, lại khó có thể

thỏa hiệp với hắn cả đời, sớm hay muộn hắn cũng sẽ ra tay.

Sư phụ nói, phải bảo vệ bản thân trước rồi hãy đi cứu người khác.

Chú ý trước, chú ý sau, kết quả là tất cả mọi người cùng chết.

Ta quyết định trước cứ tìm cách trở lại Thiên Giới, báo cáo hết việc này lại với thiên đình, lại để đại quân của Thiên Đình đến cứu Lạc Thủy

trấn, xác suất thành công có lẽ còn đáng tin cậy hơn cách ta bán mình,

dồn toàn bộ hi vọng đặt lên tên biến thái tâm tình bất ổn Tiêu lãng kia

nhiều lắm.

Hơn hai tháng điều dưỡng, pháp lực của ta đã hồi phục ba phần. Ta phái

Bạch Quản dụ Bích Châu vào trong phòng, dùng "trói yêu pháp" trói chặt

nàng ta lại, lại đặt sa mạc trận, cho Nguyệt Đồng dùng chút thủ đoạn,

dẫn Hắc Mình vào, vây hắn ở bên trong. Sau đó ta biến hóa thành bộ dáng

một bà lão, Nguyệt Đồng biến thành lão già lú lẫn, dẫn theo Bạch Quản,

toàn bộ tài sản đều bỏ lại, nhảy lên xe ngựa đã thuê từ trước, vội vã

đào tẩu.

Xe ngựa đến chỗ không có ai để ý, ta lấy ra độn địa phù, dẫn theo hai đồ nhi phi tốc tiến lên.

Chạy trốn rất thuận lợi, qua quan đạo là đến rừng rậm, qua rừng rậm lại

đến quan đạo, qua quan đạo rồi lại là rừng rậm, trùng trùng điệp điệp

bốn năm lần, mấy cây tùng đổ xiêu xiêu vẹo vẹo giống hệt nhau lại xuất

hiện trước mắt, ta rốt cục cảm thấy chỗ không bình thường,

"Vì sao không ra được?" Ta khó hiểu.

Bạch Quản cũng rất không hiểu: "Người khác đều có thể ra ngoài mà."

Nguyệt Đồng cũng chứng minh: "Hôm trước ta còn thử chạy qua một lần."

"Ngọc Dao tiên tử, đừng phí sức nữa." Giọng nói ôn nhuận hòa ái truyền

từ bên tảng đá lớn bên cạnh tới. "Tính toán không tuân thủ cá cược, còn

dẫn theo cả con tin cá cược chạy trốn, như thế sẽ chọc giận Ma Quân nhà

ta đấy." Dịch: diệulinh

Biên: Vivian Nhinhi

Ta ngẩng đầu thở dài: " Quả nhiên là ngươi!"

"Đương nhiên là ta rồi." Nhạc Thanh chậm rãi đứng lên, trong đêm tối

đen như mực, hai con mắt đỏ rực như lửa xuất hiện, vẻ ôn nhu, hiền lành

như khúc gỗ lúc trước của hắn nay trở nên lạnh lẽo, vô tình. Hắn mặc một chiếc áo choàng đen, trên mặt thêu những hoa văn cổ quái, đầu ngón tay

là những móng vuốt cứng rắn, khóe miệng để lộ răng nanh, cười rộ lên vô

cùng đáng sợ: " Phụng mệnh Tiêu Lãng điện hạ, đến trông nom Ngọc Dao

tiên tử, mong tiên tử ngàn vạn lần chớ làm khó tại hạ!"

Ta hỏi hắn: "Ngươi không phải thổ địa, thổ địa ở đây đâu rồi?"

Nhạc Thanh đáp: "Lão già ấy sớm đã bị giết từ lâu rồi!"

"Thì ra là thế!" Ta hơi ngẩng đầu, lại thở dài, hỏi: "Tiêu Lãng phái

ngươi đến trấn thủ chỗ này, ngươi có thể ngăn cản được ta sao?"

Nhạc Thanh nói: " Bình thường nếu là lúc thực lực của tiên tử không bị

hao tổn gì, đương nhiên là không cản được. Nhưng hiện giờ người đã bị

thiên lôi đánh tan hết công lực, thì không còn đáng ngại nữa."

Ta bỏ cái giỏ xuông, phủi phủi ngón tay, phân phó: " Nguyệt Đồng, bắt đầu thôi."

Nguyệt Đồng nhanh chóng hiện nguyên hình, nhảy vào trong giỏ, cuộn tròn thành một đám lông trắng, Bạch Quản ôm hắn vội vàng trốn sau người ta,

Nhạc Thanh cảm thấy không đúng, đang muốn động thủ thì lòng bàn tay ta

đã di chuyển, đánh xuống mặt đất, phóng ra vô số lôi quang, đan chéo,

dần dần hiện ra một trận thế dài ước chừng năm mươi thước, chính là vô

cực Phục Ma Trận, nhốt Nhạc Thanh vào trong đó.

Nhạc Thanh mặt biến sắc.

" Nổi sấm!" Ta vỗ tay kết ấn, lôi quang trong Phục Ma Trận nổi lên bốn

phía, tia chớp tạo thành hình chín con Giao Long, xoay quanh nhằm hướng

ác khuyển bay tới, thiêu rụi lông của nó, buộc nó hiện nguyên hình, tiếp đó da thịt bị phỏng từng vết sâu đến tận xương tủy.

Tiếng chó sủa điên cuồng vang vọng khắp trời, dọa cho chim chóc bay tán loạn, lỗ tai cũ