The Soda Pop
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323135

Bình chọn: 9.5.00/10/313 lượt.

thân thể ta, hợp với bản

thể. Đây là lạc ấn của riêng hắn, lau không đi, chà không hết, trừ phi

hắn chết nếu không sẽ không bao giờ biến mất. Không có ai cam tâm tình

nguyện dây dưa với Tiêu Lãng, cùng không có nam nhân nào chịu được ở vị

trí này trên thân thể người mình yêu có tên một ai khác.

Tham ma, để có được thứ mình muốn mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Hắn thành công rồi…

Ta dù có chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cũng không có cách nào tới gần nam nhân khác. Dù chết cũng không buông tay, cùng lắm là ngọc thạch câu phần.

Tiêu Lãng là tên điên, tình cảm của hắn vô cùng nóng bỏng, như liệt hỏa

mãnh liệt, thiêu cánh hồ điệp, đốt đuôi chim én, hận không thể đốt tất

cả mọi thứ thành tro tàn.

Ta không dám tin vuốt lạc ấn trên đùi, một lúc lâu sau đột nhiên hung

hăng dùng sức lấy móng tay cào rách cả da thịt, từng giọt máu ứa ra,

dính đầy vào nét chữ viết trên đó... Lòng ta như hòn đá đã bị hỏa thiêu, lại bị ngâm vào trong nước đá, lạnh dần, lạnh dần rồi vỡ vụn.

Sư phụ nói: "Con tốt với người khác, người khác cũng tốt với con."

Sư phụ nói: "Làm người phải trung thực phúc hậu, không nói dối.:

Sư phụ nói: "Bạo lực không tốt, phải dùng lý phục người."

Sư phụ đã nói với ta rất nhiều điều dạy bảo, đã dạy ta rất nhiều quy củ, những quy củ này rất hữu dụng ở Thiên Giới, tất cả mọi người đều yêu

thích ta, cuộc sống trôi qua rất tiêu diêu tự tại, thế nhưng khi hạ phàm lại vô dụng. Chẳng những khắp nơi gặp khó khăn trắc trở, mà còn bị

người sỉ nhục, khắc chữ lên người.

Có phải ta đã làm sai chỗ nào rồi không?

Ta không muốn lấy tâm bình khí hòa mà giảng đạo lý nữa.

Ta chỉ muốn học Na Tra Tam thái tử, lột da rút gân Tiêu Lãng làm đai lưng...

"Sư phụ chủ nhân! Sư huynh tỉnh! Sư huynh, ngươi có đau không? Nào, ta

ngủ cùng ngươi là hết đau nhé……..." Giọng nói quả quyết của Nguyệt Đồng

vang lên, bảy phần thánh thót, ba phần ngọt ngào, âm cuối còn rất mềm

mại, kéo đặc biệt dài, giống như đang dùng móng vuốt cào cào trái tim

ngươi, làm ngươi ngứa ngáy không thể thể không để ý đến nó.

Ta vội vàng băng bó miệng vết thương trên đùi thật kĩ, xông ra ngoài,

yên lặng kéo con mèo đần đang giẫm lung tung lên người Bạch Quản vẫn

phát sốt - ý đồ biến nó thành ấm lô xuống, ném vào trong giỏ xách.

Nguyệt Đồng lầm bầm trở mình, lộ ra bụng lông xù màu trắng, uốn éo thành tư thế kì quái, vẫn không nhúc nhích như đã chết, hai mắt khép hờ,

không rõ là đang ngủ hay đang tỉnh.

Bạch Quản mặt mũi khó coi, chán nản, thất vọng cúi đầu không dám nhìn ta: "Sư phụ tỷ tỷ, xin lỗi, tối hôm qua...":

Ta xoa xoa đầu tóc dài của nó, cố gắng nặn ra một cái cười mỉm: "Hôm qua không có việc gì, hắn chỉ đến nói với ta mấy câu, cũng không làm gì cả

đâu."

Câu này đến ngay cả mình còn chẳng dám tin nữa là.

May mắn Bạch Quản không truy vấn nhiều, nó ngây ngốc nhìn lên trần nhà mà hỏi: "Về sau phải làm sao bây giờ?"

Ta cũng không có manh mối.

Còn có người có thể thương lượng cùng, luôn tốt.

Lúc Tiêu Lãng xuất hiện, Bạch Quản ở bên cạnh ta,vết thương trên vai

Nguyệt Đồng không tính là nặng lắm nhưng là một tay không dùng được rồi, Chu Thiều thì bị gãy xương sườn, vẫn còn đang dưỡng thương. Lòng nghi

ngờ đối với ba đồ đệ của ta đã hạ xuống đến cực điểm, xác nhận bọn hắn

không có vi phạm pháp lệnh, xem như đó là một tia an ủi trong bóng tối.

Ta cân nhắc thấy Bạch Quản cũng tính là thông minh, liền giấu nhẹm

chuyện hình xăm trên đùi, lấy chuyện cá cược cùng Tiêu Lãng ra kể cho

hắn, hi vọng có nhiều người góp sức, hỗ trợ nghĩ ra biện pháp.

Bạch Quản nói: "Sư phụ tỷ tỷ, người cảm thấy tình huống xấu nhất bây giờ là gì?"

Ta nói: "Ác ma vẫn đến trong đêm thực sự là Tiêu lãng, người mà Thiên

Lôi bổ xuống lại không phải Tiêu Lãng, cho nên Tiêu Lãng có đồng lõa."

"Sai rồi!" Bạch Quản trầm tư hồi lâu rồi mới mở miệng: "Tình huống xấu

nhất là cả thôn trấn đều đã bị Tiêu Lãng khống chế hết, chỗ nào cũng có

yêu quái, liên lụy đến rất nhiều phàm nhân và đều là đồng lõa. Kỳ thật

ta vẫn cảm thấy rất kì quái, người nói nghịch thiên cải mệnh là trọng

tội, vì sao đã nhiều ngày như vậy, Thiên Giới còn chưa phái người xuống

bắt?"

"Cái này..." Ta cũng cảm thấy rất kì lạ, theo lý mà nói, ta đã phạm vào

chuyện lớn như vậy, Thiên Giới đáng lẽ phải phái người tới bắt ta về tra hỏi rồi chứ, vậy mà đến tận giờ vẫn chưa có động tĩnh gì... "Chẳng lẽ

bọn họ có việc chậm trễ, phải mấy ngày nữa mới đến?"

Nếu như bọn hắn đến rồi, ngược lại chính là chuyện tốt, ta thà rằng bị hỏa thiêu cũng không muốn đối mặt Tiêu Lãng.

Bạch Quản lại hỏi: "Sư phụ tỷ tỷ, Nam Thiên Tinh Quân bình thường vẫn là đồ ngốc sao? Sổ hạ phàm kia người viết xong hắn quẳng chỗ nào rồi?"

"Không" Ta tiếp tục lắc đầu. "Nam Thiên Tinh Quân là tiên nhân khôn

khéo, nhưng ngày ấy hắn say xỉn đến hết chỗ nói, ngay cả bút cũng cầm

không nổi, có chút thất thổ, ta viết xong công văn liền đặt trước mặt

hắn, còn dùng nghiên mực chặn lấy mà hắn vẫn không tỉnh."

Bạch Quản: "Ngày thường Tiên Nhân có hạ phàm lâu như vậy sao?"

Ta: "Cực ít!"

Bạch Quản nói: "Hẳn quản