
lý sự đi lại giữa tiên giới và phàm trần, nếu
sau khi tỉnh rượu phát hiện công văn có vấn đề về thời gian hạ phàm như
vậy, vì sao còn không phái người đến hỏi cho rõ chuyện người hạ phàm
chứ?"
Ta cho rằng chuyện nhầm lẫn trong hạ phàm là do mình hồ đồ mà gây nên,
vẫn đang một mực tự trách, chỉ xem hậu quả không có cách nào vãn hồi nên chẳng nghĩ gì nhiều. Hôm nay cẩn thận nghĩ ra, điều lệ chế độ hạ phàm
của Thiên Giới cực nghiêm, tất cả mọi người đều biết Nguyên Thành Thiên
Quân vừa được bổ hồn, Thiên Phi rất coi trọng ta, ta lại đòi xuống trần
gian thu đồ đệ trong ba mươi năm, thời gian quá dài, trước nay chưa từng có, Nam Thiên Tinh Quân lại không phải đồ ngốc, tỉnh rượu rồi, chắc
chắn phải phái sứ giả đến xác nhận cụ thể tình hình rồi chứ?
"Thực sự không ổn rồi... Tu tiên buồn khổ, chỉ cần có chút động tĩnh là
đã bị lời ong tiếng ve rồi. Hơn ba trăm năm trước Đinh Hường tiên tử nhớ trần tục, tự nguyện lạc vào hồng trần hơn hai mươi năm, khiến tin đồn
bay lả tả trên Thiên Giới. Ta trước lúc hạ phàm đã từng nói cho Đằng Hoa tiên tử là mình chỉ đi mấy ngày, vài ngày trên Thiên Giới, bằng tính
tình của nàng có lẽ đã sớm chạy đến Giải Ưu Phong chờ gặp mặt đồ nhi ta
mới nhận về, hoặc là xem náo nhiệt... Nếu không tìm được ta, chắc chắn
sẽ đến chỗ Nam Thiên Tinh Quân kiểm tra xem ta có phạm sai lầm hồ đồ gì
không..." Ta cảm thấy việc này càng ngày càng cổ quái, trong lòng rất
hối hận, cứ như vậy mắng mình là đồ đần.
Bạch Quản cười khổ an ủi ta: "Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì
tỉnh, trách không được người, ta cũng vừa mới nhớ ra thôi."
Nói đến tận đây, hai người đều trầm mặc.
Mây đen chậm rãi kéo lại, che khuất ánh sáng ban ngày, toàn bộ Lạc Thủy trấn âm u đến đáng sợ.
Tiêu Lãng dùng thủ đoạn gì để Thiên Giới mất tin tức của ta? Lại tổn hao bao nhiêu lực lượng của Ma Giới ở Lạc Thủy trấn để bố trí xong ván cục
này? Hắn đến cùng là có âm mưu gì? Nỗi sợ hãi khôn cùng bao phủ lấy
chúng ta, mà ngay cả Bạch Quản cũng xanh mặt, mấp máy môi: "Tiêu Lãng
lại không phải kẻ ngu, huy động một lượng người lớn chỉ để đánh cược với ngươi? Không có khả năng đâu, đại khái ta đã đoán sai rồi."
"Đúng vậy." Ta cũng gật đầu theo, mờ mịt xác nhận: "Có thể là Thiên Giới không rảnh tìm ta ngay..."
Nguyệt Đồng từ trong giỏ xách đưng lên, do dự nói: "Sư phụ tỷ tỷ, người
vẫn mau chạy đi thì hơn, mấy năm trước ta đã thấy một lần người Ma tộc
đến Tây Sơn, mẹ nuôi của ta lập tức đuổi ta đi, hơn nữa, bọn họ khẳng
định là có ý đồ xấu, không phải chỉ là chuyện bắt người ngủ cùng hắn
đâu."
Ta cảm thấy Nguyệt Đồng như biết điều gì đó, Bạch Quản thô bạo, trực tiếp tóm cổ nó mà truy vấn.
"Ta suốt ngày bị giam với bị đánh, tất cả các người đều bắt nạt ta!"
Miệng vết thương của Nguyệt Đồng bị rách ra, oa oa khóc rống lên.
Bạch Quản cả giận nói: "Ngươi ngu xuẩn như vậy, có tin tức mà cũng không biết nghe ngóng, bị đánh chết cũng xứng đáng!"
Nguyệt Đồng phân bua: "Là mẹ nuôi không cho ta vào, tin tức gì cũng
chẳng cho ta nghe... ta chỉ sợ hãi hôi, sư phụ chủ nhân, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, chạy mau đi..."
Bạch Quản tức đến không còn cách nào, cắn răng nói: "Sư phụ chủ nhân,
chúng ta giả như đi hái thuốc, trốn ra khỏi Lạc Thủy trấn, nếu như thành công, có thể chứng minh Tiêu Lãng cũng không khống chế hết toàn bộ
trấn, nếu như không thành công..."
Ta tiếp lời của nó:"Thân là Thành Hoàng, Nhạc Thanh nhất định là có vấn đề."
Nguyệt Đồng cùng chung mối thù: "Ta biết ngay chó không phải thứ tốt gì mà!"
Ta nhìn mưa lặng lẽ rơi bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng rơi xuống mặt đất,
làm nát những cánh hoa vương trên đó, cố gắng thả lỏng tinh thần đang
căng như dây đàn, trong đầu để lại một chút chỗ trống. Ta vươn tay, đón lấy giọt nước mưa, hoài niệm: "Sư công của các ngươi thích nhất là mưa, lúc trời mưa, hắn sẽ dẫn ta ngồi trong đình, vừa uống trà ngon, vừa
nhìn hoa lê bị mưa làm rơi rơi, hắn nói đó là cảnh sắc đẹp nhất của Giải Ưu Phong, ta cuối cùng vẫn không hiểu, hắn liền gõ đầu ta bảo ngọc
thạch cũng là đầu đất..."
Gặp phải tên ác ma phát rồ Tiêu Lãng kia, sư phụ không biết có ổn không?
Chỉ mong người tuyệt đối đừng rơi vào tay hắn.
Đang cầu nguyện thì Nguyệt Đồng bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ chủ
nhân, người nói nguyên thân là khối ngọc... nhưng khối ngọc đấy là để
làm gì vậy?"
Ngọc, không phải đồ trang trí thì là vật trang sức.
Nguyên thân của ta hơi đặc biệt, hình dạng là một cái thẻ tròn, lớn cỡ
bàn tay, ôn nhuận ấm áp, trên mặt khắc không ít hoa văn xinh đẹp, lại
không có đục lỗ, không thể treo, cũng không thể trang trí, sư phụ nói là trong lúc Thiên Đế làm Ngọc Như Ý có thừa ra một khối, liền chiếu theo
hình dạng này khắc thành một cái vật trang trí hình thù cổ quái ấy đặt
lên bàn chơi, bời vì rất thích cho nên ngày nào cũng mang theo, hóa ta
thành hình người... Về sau ta có hỏi qua Thiên Phi rồi, nhưng Thiên Đế
có ngàn vạn khối Ngọc Như Ý, hắn cũng không nhớ nổi ta là khối ngọc nào, vì vậy đành thôi...
Vô Lượng tiên ông cảm thán: "Đại khái là khối ngọc này chẳng có tác dụng gì nê