
.
"Một người trong đó......" Anh khẽ nhếch một nụ cười mang theo giễu cợt. "Dường như muốn đem anh cắt thành tám khúc."
"Anh nói nhất định là tổng giám đốc của tập đoàn Chương Thị, cái tên kia
không biết cười, luôn luôn đều là loại biểu cảm này!" Bành Tiểu Mạn lơ
đễnh. "Nhưng anh ta càng cái loại biểu cảm này, thì em càng thích đùa
anh ta!"
"Đùa anh ta?!" Cát Liệt khó có thể tin kinh hô.
"Xem anh ta một ngày cao nhất có thể cười mấy lần."
"Katrina——" Cát Liệt chỉ gọi tên của cô, nhưng cũng không có dùng lời nói vạch trần chỗ tình hình ánh mắt anh đã nhìn thấy. "Anh xem em nhanh lên đi thôi,
anh sẽ liên lạc với em."
"Nhất định!"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Bành Tiểu Mạn biết cái bữa tiệc tối nay này bị phá hủy, mà còn là hoàn toàn
bị phá hủy triệt để, một chút vãn hồi dư lại cũng không có.
Đang
cùng Chương Câu cùng đi về phía bãi đỗ xe của khách sạn, đồng thời cô
đột nhiên dừng bước lại, dường như một bước cô cũng không thể đi lên
trước nữa, bởi vì cô có rất nhiều rất nhiều câu hỏi cần phải có người
giải đáp.
Chương Câu cũng ngừng lại, anh không hỏi cô vì sao
không tiếp tục đi, chỉ dùng một loại ánh mắt sắc nhọn, không kiên nhẫn
trừng mắt nhìn cô, lại muốn đánh cô một trận thật đau.
"Tại sao?" Cô chỉ có một câu ngắn gọn này.
"『Tại sao』của cô là hỏi cái gì?"
"Rõ ràng chúng ta có thể đàm phán thành công cuộc trao đổi này." Bành Tiểu
Mạn gầm nhẹ ra tiếng. "Ông ta mở ra giá cả với anh không có bất kỳ phản
ứng nhíu mày hoặc là cười lạnh gì, có thể thấy được độ chấp nhận của ông ta khá cao, chỉ cần bàn lại một chút, nói không chừng rất nhanh là có
thể ký hợp đồng rồi."
"Đương nhiên ông ta sẽ không nhíu mày hoặc
là cười lạnh, chỉ cần nhìn thấy cô......" Anh lộ ra ánh mắt chán ghét.
"Có thể ngay cả tên của thế hệ tổ phụ của ông ta - ông ta cũng đã quên
rồi."
"Chương Câu, anh đang nói cái gì?" Cô lui về phía sau một bước. "Không cần nói người ta nói giống như là một chú heo."
"Ánh mắt của ông ta rõ ràng là đã nhìn chằm chằm vào ngực của cô!" Anh không che dấu vẻ mặt khinh thường của mình chút nào.
"Tư tưởng của anh thực sự thấp kém." Cô mắng to.
"Bành Tiểu Mạn, tôi đương nhiên muốn đàm phán thành công chuyện làm ăn, tôi
đương nhiên muốn bán đi khu đất này, nhưng——" Anh hung dữ rống lên với
cô, "Không phải là dựa vào sắc đẹp!"
"Anh là đang chỉ trích tôi." Cô tức giận đến đầu tê dại, hai tay có chút run run.
"Cô đang õng ẹo làm dáng!"
"Tôi chỉ là thân thiện."
"Cô lẳng lơ khoe khoang!"
"Tôi chỉ là lịch sự."
"Thân thiện, lịch sự cái quỷ gì!" Dù sao cũng đã bắt đầu rồi, anh cũng không
có gì kiêng nể. "Bành Tiểu Mạn, nếu như tôi cần gái điếm, tôi sẽ tìm một người chân chính đến, không cần cô nghiệp dư tới đóng vai phụ."
"Anh nói tôi là gái điếm?" Cô không có động thủ thưởng cho người cái tát,
cho nên cô không biết làm như thế nào huơ tay của mình ra, bằng không cô thực sẽ cho anh một bạt tai.
"Là cô tự biến mình thành gái điếm."
"Tôi không có!" Cô giậm chân.
"Vậy cô làm gì cười với ông ta đến mức nhiệt tình như vậy? Cô làm gì dùng
giọng nói thân mật như vậy trả lời mỗi một cái vấn đề của ông ta? Hơn
nữa ông ta muốn mua đất ở Đài Loan, ông ta hỏi cô tình hình ở New York
làm cái gì?" Anh biết mình chỉ là đang phát huy đề tài lộn xộn.
"Đây là nói chuyện phiếm với nhau!" Bành Tiểu Mạn tức chỉ là hầm hừ. "Anh
luôn luôn bày ra vẻ mặt thối, đương nhiên tôi chỉ có thể nói chuyện
phiếm với ông ta."
"Vậy các người từ từ đi nói chuyện phiếm bí mật đi." Anh vừa nói xong liền tự mình đi về phía trước.
Ngay sau đó Bành Tiểu Mạn cũng sải bước, nhưng là đi hướng ngược lại với
anh. Lúc này cô thà rằng đi gọi taxi hoặc đi đường cả đêm, cô cũng không muốn lên xe của anh, cô sợ mình sẽ tức chết khi ở trong xe của anh.
Cảm thấy cô không có đi theo, Chương Câu lập tức quay chân lại đi về phía
của cô, cũng chặn lại kéo lấy cánh tay của cô, hung hãn xoay người của
cô lại đối mặt với mình.
"Cô ở đây muốn tính cái gì?"
"Tránh ra!"
"Cô đang nóng nảy náo loạn cái gì?"
"Không cần anh lo!"
"Cô là cảm thấy đêm nay còn chưa đủ hỏng bét sao?"
"Đầu sỏ gây nên là ai?" Cô chất vấn anh.
"Tốt nhất cô im lặng cho tôi." Giờ phút này tính nhẫn nại của Chương Câu đã
hoàn toàn biến mất, anh cảm thấy ngực có một sự khó chịu không xuất ra
được, phát hiện mình đang đứng ở ranh giới mất khống chế.
"Không phải chứ? Anh muốn lấy kim khâu miệng của tôi lại sao?"
"Tôi có thể sẽ..." Anh cười lạnh với cô. "Một khi tôi lấy được kim và sợi,
tôi nhất định sẽ làm như vậy, nếu như cô lại tiếp tục nói năng lộn xộn."
"Tôi nói năng lộn xộn?"
"Cô muốn nói cưỡng từ đoạt lý cũng được!"
"Chương Câu——" Bành Tiểu Mạn đột nhiên cúi gập người xuống cởi giày cao gót
trên chân trái của mình, rất dễ dàng nhận thấy cô muốn dùng gót nhỏ giày cao gót hung hăng chỉnh anh.
Hẳn là không phải là nhìn không ra ý đồ cùng ý định của cô, cho nên anh nhanh tay lẹ mắt, trước khi giày cao gót của cô còn chưa gõ trên đầu của anh, thì chặn lại cướp đoạt lấy
hung khí trong tay cô.
"Tôi không biết cô bạo lực như vậy!"
"Tự anh chuốc lấy phiền nhi