
ho ăn kem.
"Chương Câu, anh cảm thấy anh là A Nhạc
hay là Đại D?" Ban nãy bọn họ xem là phim "Xã Hội Đen" của Hong Kong,
đối với bản tính con người và tính cách bên trong của con người lại miêu tả rất sâu sắc, trong một bang phái vẫn còn phải "nói tình người", vài
bên đội ngũ đang ngươi tranh ta đoạt, kết quả lại ngoài dự đoán của mọi
người.
"Anh là——"
"A Nhạc!" Bành Tiểu Mạn lập tức mỉa mai. "Cái người này là người có đầu óc, có tâm cơ, có thể thành đại sự, cũng vừa tàn nhẫn, vừa độc!"
"Anh không tàn nhẫn cũng không độc." Anh lập tức phản bác lại, "Đó là phim, không ai có thể hoàn toàn giống ai."
"Em cảm thấy mình giống Đại D," Bành Tiểu Mạn nói chính là vai diễn kia của Lương Gia Huy. "Nóng nảy, thẳng thắng, dám vứt bỏ, nhưng......"
"Không có đầu óc?" Anh chế nhạo.
"Là đơn thuần, dại dột đi tin tưởng bất cứ ai."
"Vai diễn kia của Nhậm Đạt Hoa rất có biến chuyển, không phải anh ta tàn
nhẫn, mà là ở trong giới xã hội đen, nếu như anh ta không thể diệt trừ
người cản trở anh ta trước, có ngày anh ta sẽ bị người ta giết chết
trước." Chương Câu cười phân tích.
"Nhưng rõ ràng bọn họ ở trước mặt Quan lão gia kết nghĩa thành huynh đệ."
"Chỉ cần là nảy sinh mối đe dọa đối với mình, huynh đệ thì sao?" Chương Câu
nói cách nhìn của mình. "Đáng giết vẫn là phải giết."
"Bất quá em cho là kết cục hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người."
"Sẽ có tập tiếp theo."
"Chúng ta nhất định phải đi xem."
"Vậy thì có vấn đề gì." Chương Câu trả lời một tiếng, dù sao cô muốn chỉ là
phải đi xem tập tiếp theo của bộ phim, cũng không phải là muốn một chiếc nhẫn kim cương mười mấy Carat.
"Anh sẽ không cảm thấy xem phim
là đang lãng phí thời gian?!" Cô lại đút cho anh ăn một hớp kem, thực ra thì phần lớn đều là cô do ăn.
"Cùng em xem cũng sẽ không." Anh cười nhạt nói.
"Chương Câu, miệng của anh không thể nào ngọt như vậy."
"Em có muốn tự mình nếm thử một chút miệng của anh có thể ngọt bao nhiêu
hay không?" Không tin lời như thế lại được nói ra từ chính miệng của
mình, nhưng khi anh ý thức được mình thật nói ra khỏi miệng thì anh nghĩ nhất định là anh yêu rồi.
"Muốn hôn em thì nói thẳng nha!" Bành Tiểu Mạn mỉm cười nhìn anh. "Nhưng dường như bây giờ rất không dễ dàng."
"Bây giờ?!" Anh giễu cợt. "Anh đang lái xe."
"Trước tiên anh có thể dừng xe lại a!"
"Nơi này là trong làn đường xe cao tốc."
"Cho nên anh nói bất tiện sao." Cô có vẻ có chút thất vọng.
"Tiểu Mạn, hiện tại anh nhìn thấy ở trên mặt của rm chính là thất vọng sao?"
Chương Câu bị cô làm cho tâm ngứa một chút. "Nếu mà hôn em ngay lập tức, tựa hồ thật xin lỗi em."
"Hừ! Em cũng không phải là hoa si."
"Nhưng em hy vọng anh hôn em."
"Chẳng lẽ anh không muốn hôn em?" Cô bĩu môi, một khuôn mặt xinh đẹp trở nên có chút mất mác. "Là em chỉ theo ý mình sao?"
"Anh nghĩ, anh muốn!" Anh luôn miệng nói.
"Đúng thôi! Nên tự mình thừa nhận mới là đàn ông."
"Sắp đến nhà cậu của em rồi."
"Anh muốn hôn em ở nhà cậu của em?" Bành Tiểu Mạn có chút bị giật mình. "Cho dù anh là cấp trên của ông, nhưng cũng quá......"
"Tiểu Mạn, chờ xe của anh chạy đến trước nhà cậu của em, sau đó tắt máy chờ
em chuẩn bị xong, là anh có thể ở trên xe hôn em mà không bị quấy rầy,
em thấy thế nào?" Chương Câu nghiêm túc nói: "Chỉ Cần ...... ba phút nữa là có thể rồi."
"Em sớm đã chuẩn bị xong rồi." Cô thấp giọng nói.
"Tiểu Mạn, em không muốn xảy ra tai nạn xe cộ phải không?"
"Đương nhiên không muốn!"
"Vậy đừng khiêu khích anh nữa."
"Nào có, em chỉ là nói cho anh biết, em đã chờ anh hôn em lâu lắm rồi," cô lớn tiếng hô. "Hơn nữa đã chờ rất lâu rồi!"
Chỉ tốn 2 phút, mãnh kiệt hãm phanh xe dừng lại ở trước cửa nhà của Bành
Trung Hằng, Chương Câu nhanh chóng lấy đi cốc kem cùng muỗng trên tay
của cô, tùy tiện để hiện vật ở trên một cái giá đỡ, sau đó thâm tình mà
nâng lên khuôn mặt của cô......
Trước khi nhắm mắt lại, Bành Tiểu Mạn bởi vì chỗ cảnh tượng chính mình đã thấy, mà cả người đột nhiên
cứng đờ, hoàn toàn bị đông lại giống như tượng.
"Tiểu Mạn?" Cương Câu không giải thích được biến hóa của cô, không biết làm thế nào chỉ có thể gọi tên của cô.
"Mẹ......" Cô lẩm bẩm nói.
"Mẹ?" Hiện tại là Tiểu Mạn đang nói cái gì? "Em nói mẹ em? Đang ở nơi này?!"
"Bà đến rồi!"
"Cái gì?"
"Bà ở đây!" Cô chỉ chỉ phía trước, cái người phụ nữ đang đứng ở trước cửa nhà cậu của cô. "Mẹ của em đến Đài Loan rồi."
Vốn là hai tay đang nâng khuôn mặt của Bành Tiểu Mạn nhất thời buông xuống. Mẹ của cô xuất hiện tượng trưng điều gì? Giờ phút này Chương Câu đã
cười không nổi rồi. "Cậu kia chính là người mà cậu của con nói?" Bành Giai Du ngồi ở trên giường của con gái, sau khi trải qua một hồi nhiệt liệt ôm nhau, làm người mẹ
đây là bức thiết muốn biết nhất.
"Vậy cậu nói thế nào?" Cô không có ngốc đến cho xem lá bài tẩy trước.
"Nó nói con đang cùng ông chủ của nó yêu đương."
Bành Tiểu Mạn không có đáp lời.
Lúc đó, Chương Câu cũng không có xuống xe; Bởi vì tình hình lúc đó siêu cấp lúng túng, thiếu chút nữa anh ở trước mặt mẹ của cô hôn cô, cho nên anh lựa chọn trốn tránh, hơn nữa mẹ c