
ủa cô xuất hiện quá đột ngột, anh cùng cô đều không có một chút chuẩn bị tâm lý.
"Có chuyện này sao?"
Bà lén nhìn người con trai đó, rất có phẩm chất lãnh đạo, ngoại hình
cũng xứng đôi với con gái bảo bối của bà, chẳng qua là, một người ở New
York, một người ở Đài Loan, cái loại yêu đương khoảng cách xa này phải
làm thế nào để duy trì tiếp nữa?!
"Mẹ......"
"Có thì thú nhận."
"Tại sao đột nhiên mẹ chạy tới Đài Loan?" Dường như cô muốn biết chính là điều này. "Ba......"
"Nguy cơ đã giải trừ rồi." Bành Giai Du buông lỏng nói.
"Giải trừ rồi?"
"Những phần tử khủng bố kia đã bị bắt, hơn nữa ba của con cũng quyết định
chuyển làm nhân viên văn phòng, không còn vì chính phủ nước Mỹ vào sinh
ra tử nữa, cho nên đã không có lo ngại về an toàn." Bà mặt mày hớn hở
nói, dường như nhặt được về một người chồng.
"Cho nên?" Cô hỏi tiếp.
"Con có thể về nhà rồi."
"Về nhà......"
"Về nhà ở New York của con."
Nếu như đến sớm hơn 2 - 3 tuần, cô sẽ không cân nhắc quá nhiều, thu lại
hành lý liền lập tức cùng mẹ quay về New York, nhưng hiện tại......
"Ba con rất nhớ con." Bà cười nhìn con gái. "Đáng lẽ ông ấy cũng muốn đến
Đài Loan, nhưng ở trong CIA ông còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên
ông ấy muốn mẹ đến đưa con trở về."
Bành Tiểu Mạn không lên tiếng. Cô đương nhiên phải trở về, hơn nữa cô là "nhất định phải trở về".
"Tiểu Mạn, không có vấn đề gì chứ?" Bành Giai Du nhìn nhìn con gái.
"Sẽ có vấn đề gì?" Cô gượng cười.
"Vậy mẹ đặt vé máy bay!"
"Nhất định phải nhanh như vậy sao?" Cô nhịn không được bắt đầu tam tâm lưỡng
ý[1'> rồi. "Ách, ý của con là nói vậy không còn 2 - 3 ngày, con...... Mẹ, Cát Liệt cùng con không hẹn mà gặp, chúng con cùng đi uống rượu, con
uống say bí tỉ, thiếu chút nữa thì......" Bành Tiểu Mạn bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
[1'> Tam tâm lưỡng ý: đứng núi này trông núi nọ, không chuyên tâm.
"Con có thể lớn lên một chút hay không, đừng tùy hứng như vậy nữa, Cát Liệt
cũng thiệt là!" Mà Bành Giai Du cũng thực sự bị chuyển sự chú ý. "Lớn
hơn con mười tuổi hẳn là lý trí hơn con, hẳn là càng phải vững vàng hiểu biết hơn con, về sau con không được tiếp tục uống như thế nữa."
"Con...... phải chào từ biệt."
"Một cuộc điện thoại là được rồi."
"Còn có...... những đồng nghiệp khác."
"Tiểu Man, con sẽ không nói với mẹ, con không trở về New York chứ?" Thực ra
thì Bành Giai Du lo lắng chính là điểm này, mà giờ khắc này bà cũng bắt
đầu lo lắng không ngừng.
"Con sẽ trở về." Cô phiền não không dứt.
Không muốn ép con gái, bà chú ý tới tâm tình bất an cùng khó mà dứt bỏ kia
của cô, huống chi chính bà cũng không phải là không có trải qua tuổi
trẻ.
"Được rồi, mẹ sẽ đợi thêm vài ngày, tiện thể gặp gỡ bạn bè cũ cùng thân thích." Làm mẹ rốt cuộc lui một bước.
"Mẹ, cám ơn mẹ!"
"Nếu như con không muốn trở về, mẹ có thể cưỡng ép áp giải con trở về sao?"
"Con sẽ trở về."
"Được rồi."
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Cả ngày Chương Câu đều ở bên ngoài cùng người phụ trách của tập đoàn tài
chính khác bàn bạc về công việc mua bán gia sản, anh định bán đi phương
diện truyền thông và hãng khoa học kỹ thuật cho phía bên kia, nếu như
đàm phán được thành công, ít nhất anh sẽ có 2 - 3 tỷ vào doanh thu,
trước mắt mục tiêu quan trọng nhất của anh chính là tiếp tục giảm bớt
thiệt hại.
Trở lại phòng làm việc của mình đã gần mười giờ đêm,
ngày hôm nay anh vẫn tìm không được cơ hội gọi điện thoại cho Bành Tiểu
Mạn, mặc dù anh rất nhớ cô ấy, nhưng là cố ép mình lấy công việc làm
trọng. Lúc anh ngồi xuống ổn định, lập tức bấm máy điện thoại ở văn
phòng cho Bành Tiểu Mạn, đoán rằng nói không chừng cô vẫn còn ở đây.
Nhưng điện thoại vẫn chưa có kết nối, bóng dáng của cô đã xuất hiện tại cửa phòng làm việc của anh, anh lập tức cúp điện thoại.
"Quả nhiên em ở đây!" Anh hưng phấn nói.
"Có muốn theo em đi ăn một chút gì hay không?" Cô thấp giọng hỏi, nhưng là vẻ mặt buồn rầu thê thảm.
"Không có tệ như vậy chứ?" Anh trực giác nói.
"Em không biết tâm tình của anh cùng tâm tình của em có giống nhau hay
không, không biết góc độ nhìn sự việc của anh cùng góc độ nhìn sự việc
của em có giống nhau hay không?" Cô có vẻ giống như là vè đọc nhịu.
"Em thực sự muốn ăn gì đó sao?" Ý thức được chuyện nghiêm trọng, Chương Câu hỏi thẳng.
"Không muốn!"
"Vậy hà tất phải đi ra ngoài, có chuyện gì có thể nói ở đây là được rồi."
Vì vậy cô đi vào, nhưng không có đi về phía bàn làm việc của anh, ngược
lại đi tới phía trước bức tranh treo ở trong văn phòng làm việc của anh, dường như cô là một nhà giám định và ngắm nghía, giống như là đang
chuyên tâm nhìn bức họa kia.
Chương Câu đứng dậy, anh vốn không
có quá lo lắng, lúc này cũng bị nhiễm ủ rũ thậm chí là...... tuyệt vọng
của cô. Anh đi tới bên cạnh người của cô, cùng cô cùng nhau đứng ở trước bức hình, cùng nhau thưởng thức.
Bành Tiểu Mạn vốn là thở dài, "New York có rất nhiều phòng trưng bày nghệ thuật cùng viện bảo tàng cỡ nhỏ."
"Anh biết, anh đã từng đến New York không dưới 6 - 7 lần."
"New York là một thành phố mê người......" Cô nói thêm.
"Anh biết."
"Em phải trở về