
nhưng cô ấy vừa nói
như vậy, dường như là lại có một sức mạnh mới.
"Tổng giám đốc yêu cô."
"Anh ấy chỉ nghĩ đến bản thân mình."
"Không, anh ta nghĩ đến rất nhiều người," Đỗ Cẩn không thể không nói lời công
đạo, "Nếu như anh ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, vậy đại khái anh ta có
thể cùng cô đi định cư ở New York, bất kể bỏ lại cục diện rối rắm ở Đài
Loan, nhưng anh ta có ích kỷ như thế sao?" Cô lắc đầu nói. "Anh ta cũng
không có."
"Cô thực sự sẽ nói thay cho anh ấy."
"Đây là sự thật."
"Tôi thực sự rất mâu thuẫn, bây giờ ba của tôi đang nóng lòng chờ tôi về
nhà, tối hôm qua ông gọi ít nhất 5 - 6 cuộc gọi điện thoại quốc tế thúc
giục tôi quay về." Cô vốn cũng thích ăn cá sống, nhưng đêm nay cũng
không chút thèm ăn." Ông luôn luôn coi tôi như là bảo bối, yêu thương
như là một công chúa......"
"Vậy cô trở về New York vài ngày, rồi quay trở lại Đài Loan nữa là được rồi."
"Trở lại nữa......"
"Không được sao?"
"Có thể ba và mẹ của tôi sẽ không cho tôi trở lại."
"Cô lại ngoan ngoãn như vậy sao?"
"Tôi là một người con gái hiếu thảo nha!" Vừa dùng vẻ mặt tự giễu nói xong,
đột nhiên vẻ mặt của Bành Tiểu Mạn không thoải mái lắm, bởi vì Đỗ Cẩn
vốn là ngồi đưa lưng về phía cửa tiệm, cho nên cô không nhìn thấy người
vào. "Đỗ Cẩn, trước đây cô thường cùng Lập Quốc Uy đến nhà hàng ăn kiểu
Nhật này sao?"
"Chúng tôi chưa từng đến nhà hàng ăn kiểu Nhật
này, nó vừa mới mở hai tháng, là A Mễ giới thiệu, tại sao cô hỏi như
vậy?" Cô cũng không có lập tức phản ứng kịp.
"Vậy hiện tại cô cùng Lập Quốc Uy......"
"Xem như là chính thức chia tay rồi!" Cô cười nói. "Anh ta bị tôi làm cho
tức điên, tám phần muốn ăn thịt của tôi, gặm xương của tôi, nhưng mà tôi không quan tâm, bởi vì tôi đã không phải là Đỗ Cẩn của trước kia rồi."
"Thật sự không quan tâm?"
"Tiểu Mạn, cô muốn nói cái gì?" Cô cau mày hỏi, sau đó đột nhiên hội ý lại. "Anh ta ở đây?"
"Bên trái phía sau cô."
"Một mình?"
"Là một đôi!"
Luôn luôn bảo mình không nên nhìn, nhưng cô vẫn cứ nhịn không được ngoảnh
đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy vậy, lòng cô lập tức tức giận. Rõ ràng đã
nói mình và Lập Quốc Uy đã chính thức chia tay rồi, nhưng mà lúc anh ta
mang theo một người phụ nữ xinh đẹp, bộ ngực to lại khêu gợi vừa xuất
hiện thì cô vẫn là đánh đổ một bình giấm chua.
Nhìn thấy vẻ mặt
cứng đờ của cô ấy, Bành Tiểu Mạn không muốn lại thêm dầu thêm giấm. Giữa quan hệ nam nữ thường thường chính là kì lạ như vậy, ở trên tay thì
không biết quý trọng, đợi mất đi rồi mới sửa chữa, lại náo loạn khắp
nơi.
"Có muốn lánh người hay không?" Cô thân thiết hỏi.
"Nên hỏi chính là chúng ta sao?" Đỗ Cẩn hung hãn nói.
"Chỉ tiếc tôi không phải là đàn ông, bằng không cô và Lập Quốc Uy coi như là thế lực ngang nhau rồi." Bành Tiểu Mạn thở dài.
"Muốn đàn ông cũng không đơn giản!" Cô giận dỗi nói.
"Chớ làm loạn đấy!"
"Anh ta cũng có thể làm loạn, vì sao tôi không thể?"
"Đỗ Cẩn, các người đã chia tay rồi, sao cô còn đi quan tâm anh ta loạn hay
không chứ?" Hiện tại cho dù anh ta muốn làm 3P cũng không liên quan đến
chuyện của cô." Bành Tiểu Mạn dỗ dành cô. "Ăn đi! Đừng lãng phí miếng cá sống."
"Hừ! Trò chơi này tôi cũng sẽ chơi." Cô quyết tâm giành lại sĩ diện cho mình, đòi một cái công đạo.
"Còn nói các người『chính thức』chia ta!" Bành Tiểu Mạn lại nhìn nhìn Lập Quốc Uy bên kia, thật khéo phát hiện, anh ta cũng đang len lén nhìn về phía
của bọn họ ở nơi này. "Đứa trẻ ba tuổi a!"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Đêm đó sau khi cùng Chương Câu nói chuyện qua, Bành Tiểu Mạn vốn không có
vào lại tập đoàn Chương Thị, mà Chương Câu nghe được Bành Trung Hằng nói đến thời gian chị gái cùng cô cháu gái của ông rời khỏi Đài Loan, cũng
không có cách nào tiếp tục giả vờ bình tĩnh nữa, cầm lấy chìa khóa xe,
anh miên man chạy về phía nhà của Bành Trung Hằng.
Bành Giai Du
đang bị em dâu mình ngăn cản lại, không có cùng đi ra ngoài làm kỳ đà
cản mũi. Nếu vé máy bay cũng đặt rồi, hộ chiếu của con gái cũng ở trên
tay của bà, bà thực sự không cần quá buồn lo vô cớ.
Chương Câu
vẫn phiền não không biết nên làm thế nào để giữ lại Bành Tiểu Mạn. Anh
đã từng đặt mình trong hoàn cảnh của người khác nghĩ tới, nếu như anh có con gái...... con gái bảo bối của anh đột nhiên muốn cùng một người đàn ông cao chạy xa bay, hoặc là rời đi bên cạnh mình đến nơi cách xa vạn
dặm, anh chịu được sao? Anh bằng lòng để con gái tự do sao?
Nhìn
đến anh giờ phút này căng thẳng, nghiêm túc, mặt lạnh lùng, hơn nữa anh
lại không nói một câu, Bành Tiểu Mạn cảm thấy tất cả mọi thứ dường như
lại trở về điểm bắt đầu.
"Em đã nói cho anh biết cái địa chỉ
trang web truyện cười trên mạng....." anh im lặng cô trầm tĩnh nói. "Em
đây hơn hai tháng qua cố gắng...... Dường như là vô ích rồi."
"Thật muốn đi?"
Cô nhìn đồng hồ. "Không tới một tiếng nữa, cậu của em sẽ quay về đón em, đưa em và mẹ của em đi ra sân bay....."
Chương Câu hít sâu.
"Đương nhiên, cậu của em là xin phép rồi, ông cũng không phải là trốn việc!" Cô nhấn mạnh.
"Thật sự không thể ở lại?" Anh lại dò hỏi.
"Chương Câu, anh cũng không cần làm khó