
nay cô chờ hắn trở về, có
chút ngoài ý muốn, hiện tại hắn đnag rất mệt, không muốn nghe cô nói cái gì cả. Những gì cần nói đều đã nói, chỉ cần cô không phải kẻ ngốc, cô
cũng sẽ tự biết mình phải làm gì.
“Em có thể làm phiền anh một chút không? Chỉ mấy phút thôi được
không?” Cô khẽ cắn cắn môi dưới, giọng điệu nhỏ bé, cô đang van xin hắn, thực sự van xin hắn. Chỉ cần vài phút thôi.
Tề Trữ San cần một ngày còn cô chỉ cần vài phút.
Khi nghe lời cô nói, Duệ Húc tâm phiền ý loạn, thậm chí không còn chút kiên nhẫn nào.
“Có chuyện gì, ngày mai nói sau,” Hắn đi nhanh lên tầng, ngày cả giành cho cô một phút đồng hồ cũng không muốn.
Tay cô đặt trên bụng, theo tiếng đóng cửa là câu nói “em mang thai”, cũng không thể thoát ra khỏi miệng, co không biết, đây là cơ hội duy
nhất của cô, những ngày tiếp theo chính là địa ngục.
Địa ngục chân chính bắt đầu giành cho cô.
Cô vô lực ngồi trên ghế sa lon, không biết qua bao lâu, cô cảm giác
hai chân mình tê cứng, mớ đứng lên, cô nhìn chiếc đồng hồ treo tường,
hóa ra, đã là hai giờ sáng, bụng cô có chút đói, cô đi vào trong phòng
bếp, bước đi có chút chậm chạm, nếu là lúc trước, cô sẽ không ăn nổi,
nhưng bây giờ cô phải ăn, vì cô không quê, trong bụng cô có một sinh
mạng bé nhỏ.
Cô không đói bụng nhưng đứa bé sẽ đói.
Đó là con của cô, coi như không ai đau thì cô cũng sẽ đau lòng vì nó.
Cô bước ra, phòng khách không một bóng người, ở căn phòng trên tầng, có ánh sáng mỏng manh truyền ra.
Duệ Húc kéo vạt áo của mình, cái cảm giác tâm phiền ý loạn vừa rồi,
không biết là vì sao, cuộc sống yên tĩnh trước kai giờ bị dối loạn hoàn
toàn, mỗi ngày âu yếm một cô gái, nhưng hắn càng ngày càng không yên
lòng.
Hôm nay, Trữ San nói cho hắn biết, người đàn ông đó trở về, người đàn ông đó chính là chồng cô.
Hắn hỏi cô, muốn thế nào, Trữ San từ đầu tới cuối đều không nói gì.
Lê Duệ Húc không chấp nhận như thế, lúc này đây, hắn sẽ không để
mình phải tủi thân nữa, Tề Trữ San, hắn muốn cô, hắn sẽ không từ bất kì
thủ đoạn nào để có được.
Đến nỗi một cô gái khác cho dù bên cạnh hắn bao nhiêu lâu hắn vẫn
không hề để vào tim. Có lẽ, trái tin của hắn quá nhỏ, có thêm một người
thì sẽ mất đi một người. Ngày tiếp theo, Tô Lạc cố gắng lấy lại tinh thần cho mình, tất cả
đều vì đứa bé tới không đúng lúc này, nhưng đứa bé đã ở trong bụng cô,
cô sẽ cố gắng chăm sóc nó, chỉ sợ sẽ không ai chào đón nó, có tránh ánh
nhìn của Trữ San, cô biết bây giờ cô phải bảo vệ đứa bé này thật tốt,
không để cho bất cứ ai gây tổn thương cho nó, cho nên, không thể để Trữ
San biết, tuyệt đối không thể.
Cô không phải kẻ ngu, Trữ San là loại người như thế nào, cô biết,
thứ mà cô ấy không chiếm được sẽ phá hủy đi, mà cô không thể để mạo hiểm tới tính mạng đứa bé.
Trữ San đứng lên, nộp tác phẩm của mình trước, lại đưa mắt nhìn về
phía Tô Lạc, ánh mắt như vậy khiến Tô Lạc có một dự cảm xấu không nói
thành lời, cô cầm tác phẩm vẽ theo trí nhớ mấy ngày trước cũng nộp lên,
đi qua Trữ San lại thấy cô ấy đang cười, thậm chí cười có chút đắc ý.
Tô Lạc cố gắng cách xa Trữ San, giống như tránh xa một con rắn độc,
đối với cô bây giờ mà nói, cô ấy chỉ muốn dùng độc của mình để cắn chết
cô.
Tất cả tác phẩm đều được nộp lên, mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù
sao cũng đã hoàn thành xong một nhiệm vụ đáng sợ, chỉ là tiếp theo đó,
họ cũng sẽ không có cảm giác thoải mái gì, kết quả cuối cùng sẽ quyết
định vận mệnh của bọn họ, khoảng thời gian tiếp tục lo lắng.
Việc bình chọn rất nghiêm khắc, phải qua nhiều khâu, thậm chí còn
phải vượt qua mắt của Vệ Thần và Lê Duệ Húc, còn với Tô Lạc mấy ngày này là mấy ngày thoải mái nhất, cô không có dã tâm lớn, cho dù là một bức
tranh, cô vẽ tới hai lần, cũng không có cảm giác khó chịu, cô chỉ muốn
tham gia, thầm nghĩ mình có thể được vẽ, còn có được lựa chọn hay không, cô cũng chỉ là nghĩ qua.
Hơn nữa, so với cái giải thưởng lớn kia thì con của cô quan trọng hơn.
Một đứa bé không ai biết, không ai chào đón.
Không thể phủ nhận, đứa bé này đã làm cho cô sống lại, có hi vọng,
cảm giác thân thể nhỏ bé ngày một lớn lên trong bụng mình, cảm giác ruột thịt, thực sự quá cảm động. Có khi cô cảm động tới phát khóc. Không biết có phải phụ nữ có thai cảm xúc rất thật thường hay
không, cho dù là phải hay không thì cũng chẳng có ai để ý, quan tâm cô.
Cô vẫn một mình đi tới đi lui, không có Duệ Húc, không có chồng,
càng ngày hắn về nhà càng muộn, nhưng cô vẫn chờ hắn, cho dù mỗi lần đều là thương tâm, cô vẫn muốn nhìn thấy hắn.
Bởi vì người đàn ông này là cha của con cô.
Mà Duệ Húc ngày càng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô mang theo sự chán ghét.
Cô chỉ có thể cười khổ, rốt cuộc hắn đã bắt đầu chán ghét cô.
Hôm nay, cô như trước đi tới tầng mười ba, sau khi cô đi vào, mọi
người đang to nhỏ bàn luận nháy mắt đều im lặng, cô lặng người đi, cũng
cúi đầu, im lặng đi về chỗ của mình.
Trần Mĩ Liên đi tới, hai tay đặt trên bàn làm việc của Tô Lạc, ngoài ý muốn, Trữ San cũng không có ở đây, nếu không, nơi này sẽ rất náo
nhiệt, mọi người giương mắt nhìn xem, lời bàn tán khắp n