
cô ta hình như thành quả
công việc đang trên đỉnh cao!
Nguyên Mạn Nhu giương mắt nhìn Hạ
Thải Chi ngồi ở đối diện, không thể không thừa nhận, cô trang điểm rực
rỡ, trang phục không tầm thường, thoạt nhìn đã biết không phải người
bình thường, hơn nữa cô ấy lại có vóc người uyển chuyển và khuôn mặt
xinh xắn. Mặc dù bề ngoài của cô cũng không tệ, nhưng so với tỉ mỉ ăn
mặc lại đang đảm nhiệm người mẫu quảng cáo ở Newyork - Hạ Thải Chi, về
mặt khí thế chính là thua một bậc.
"Được rồi! Có lẽ anh họ chưa
ngủ với cô, cô muốn bao nhiêu tiền? Cô nói đi! Cô biết, Kỷ gia chính là
có tiền." Ngoài mặt cô giả bộ tất cả vì đại cục làm trọng, nhưng trên
thực tế cô muốn biết hai người tiến triển tới mức độ nào, chính cô lại
có bao nhiêu phần thắng.
Nghe vậy, Nguyên Mạn Nhu cũng hít một
hơi, không tin tình yêu có thể như mua bán ra giá bao nhiêu tiền là có
thể bán đứt, mà tình yêu ngắn ngủi giữa bọn họ là một hiện tượng giả,
một hớp giá liền có thể kết thúc. . . . . .
"Tôi không tin lời
cô, tôi muốn nghe Kỷ Lăng chính miệng nói." Nguyên Mạn Nhu lập tức đứng
lên, Hạ Thải Chi còn chưa kịp đáp lại, cô cũng đã rời đi chỗ ngồi.
"Tôi có hình làm chứng!" Cô hô, kịp thời ngăn động tác của Nguyên Mạn Nhu."Không kém chút thời gian này đi?"
Hạ Thải Chi đến gần cô, móc một tấm hình từ túi xách cho cô nhìn."Đây là
ảnh cưới của chúng tôi, ảnh cưới cũng đã chụp rồi, còn có giả sao?"
Nhìn trong hình ảnh trong bức hình, Nguyên Mạn Nhu cũng không thuyết phục được mình nữa —— cô lại bị Kỷ Lăng lừa lần nữa!
Kỷ Lăng sau khi từ Trường Canh trở về, lại không nhìn thấy Nguyên Mạn Nhu
nên đợi ở trong phòng làm việc, thời gian này công việc của anh đều tập
trung ở trung tâm nghiên cứu, cho nên đem chuyện trong công ty giao cho
cô, có lẽ là đến một ban nào đó dưới lầu đi, anh thầm tính.
Nhưng qua một tiếng, còn chưa thấy cô trở về phòng làm việc, lòng anh sinh ra kỳ quái, liền gọi điện cho bảo vệ dưới lầu ——"Có nhìn thấy trợ lý
Nguyên không?"
"Trợ lý Nguyên? Em họ của ngài hẹn cô ấy đến quán cà phê đối diện rồi." Bảo vệ nói thực. Thải Chi! ? Cô ta hẹn Mạn Nhu làm cái gì?
"Chuyện khi nào?"
"Sau khi Phó tổng giám đốc ngài đi ra không bao lâu."
"Được rồi, không có gì." Anh để điện thoại xuống, trong lòng dâng lên sự bất
an. Tính toán, họ đi ra ngoài có ít nhất ba tiếng rồi, hai người không
quen có chuyện gì cần tán ngẫu lâu như vậy?
Anh dứt khoát đi tìm họ. Không ngờ, cũng là một chuyến tay không.
Khi anh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra tìm người, một giọng nữ cắt đứt anh: "Anh họ!"
"Mạn Nhu đâu?" Anh chỉ nhìn thấy cô ta một mình đứng ở cua quẹo, mà nụ cười
của cô ta lại quá mức đắc ý, điều này làm cho anh cảm thấy có cái gì đó
không đúng.
"Cô ấy! Em không biết! Cùng em uống ly cà phê sau đó
đi rồi..., Sao vậy? Cô ấy không về công ty sao?" Nếu anh họ biết là cô
hẹn Nguyên Mạn Nhu , cô cũng không cần che giấu.
"Vậy cô ở chỗ này làm cái gì?" Anh hí mắt, cảm giác chuyện không đơn giản như cô ta nói.
"Không có làm gì hết! Em mới vừa tính tiền xong, liền ra đón taxi về khách
sạn!" Hạ Thải Chi với vẻ vô tội, làm như không có chuyện gì xảy ra,
chuyện gì cô đều không biết."Nhưng nếu thấy anh họ, em đương nhiên là
muốn anh họ theo em đi dạo khắp nơi một chút nha!"
"Tôi không
rãnh." Nói xong, anh mở nắp điện thoại ra, muốn gọi điện cho Nguyên Mạn
Nhu, Hạ Thải Chi lại tiến lên suồng sã tứ phía cướp điện thoại di động
của anh."Anh họ! Em khó được tới Đài Loan, anh nhất định phải cùng em đi dạo một chút, nghe nói cao nhất thế giới. . . . . ."
Anh nhìn chằm chằm tay cô: "Đưa đây!"
"Không đưa!" Hạ Thải Chi lên tiếng run như cầy sấy, cô chưa từng thấy qua bộ
dạng anh họ chân chính nổi giận, nhưng có thể tưởng tượng được hậu quả
chọc giận anh.
"Đừng ép tôi tức giận, tôi lại nói lần nữa, Đưa đây!"
". . . . . . Được thôi!"
Kỷ Lăng lấy đến điện thoại, lập tức bấm số của Nguyên Mạn Nhu.
"Số máy của quý khách hiện thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . . . . ."
Anh khép điện thoại di động lại, căm tức nhìn cô một cái, cảnh cáo nói: "Cô tốt nhất an phận một chút cho tôi!"
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Hạ Thải Chi nhìn bóng lưng anh rời đi, bên tai vang lên tiếng cảnh cáo của anh, nhìn bộ dáng anh đối với cô nhẫn tâm, nghĩ đến thái độ để ý của
anh đối với Nguyên Mạn Nhu, lòng tràn đầy ghen tỵ, nói có chút hả hê:
"Dù sao mấy người cũng không có khả năng rồi."
Thẳng đến tan tầm, Kỷ Lăng cũng không đợi được Nguyên Mạn Nhu, liên lạc cho cô cũng không được.
Anh vốn định nghĩ cô đi dạo nơi nào đó, mới không có về công ty, có lẽ cô
đi dạo xong sau đó sẽ trực tiếp về nhà, cho nên anh vừa tan tầm liền
trực tiếp về nhà cô. Nơi nào biết, ngôi nhà trống rỗng, không có bóng
người.
"Số máy quý khách hiện thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . . . . ." Đáp lại vẫn là như thế.
"Kỳ quái, sẽ đi đâu?" Anh để điện thoại xuống, đi vào phòng cô.
Chợt, anh liếc thấy cửa tủ quần áo góc để đồ, mở ra vừa nhìn, tủ quần áo
trống không, quần áo vốn treo trên đó đều không thấy nữa.
Anh cả kinh, v