
n Nhu chúng tôi đã biết ."
Anh nghe ra ý tại ngôn ngoại: "Tôi không hiểu ý của cô."
"Hừ! Giả bộ thực giống. Thủ đoạn bốn nắm trước nếu lại dùng lần nữa cũng không mới mẻ..., xin anh dùng cách mới hơn."
Kỷ Lăng lắc đầu, anh vẫn không hiểu.
"Tôi cho là anh biết, đừng tưởng rằng Mạn Nhu giống như trước dễ khi dễ, sau khi trải qua bị mọi người cười nhạo chính là mùa hè năm đó, bạn ấy đã
thay đổi so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn."
"Mọi người cười nhạo cô ấy?" Kỷ Lăng lấy dấu chấm hỏi dẫn dụ Mã Thư Cần nói ra nhiều hơn.
Mã Thư Cần thực sự trúng kế, không tự giác một hơi nói hết mọi chuyện ra,
bao gồm Mạn Nhu bởi vì bị anh đột nhiên lạnh nhạt, mà bị mọi người vụng
trộm nói xấu, còn có Mạn Nhu vốn là thầm mến Hạ Dương . . . . . .
Thì ra, còn có nhiều chuyện anh không biết như vậy.
Mà năm đó anh suy đoán cũng không sai, Mạn Nhu ban đầu là muốn tìm Hạ
Dương tỏ tình. Nghĩ đến chỗ này, anh không khỏi ghen tỵ, nếu không phải
khẳng định người Mạn Nhu để ý bây giờ là anh, anh có thể đã đi làm thịt
Hạ Dương.
"Tôi thật sự không hiểu rõ anh vì sao luôn muốn lừa Mạn Nhu, bạn ấy thoạt nhìn dễ lừa như vậy sao? Hừ, vốn là đối với anh có
chút thiện cảm, bây giờ càng nghĩ đến anh càng thối rữa. Biến, đừng để
tôi thấy anh lần nữa!" Mã Thư Cần một cước đá cho anh văng ra, sau đó
trước mặt anh đóng cửa lại.
Bịch một tiếng, hoàn toàn đem anh cách trở bên ngoài.
"Mã tiểu thư, Mã tiểu thư!" Kỷ Lăng không ngờ tới sẽ có một chiêu này,
chẳng những chân bị đạp trúng, còn ăn bế môn canh, giống như anh suy
nghĩ, muốn từ trên người cô lấy được tin tức của Mạn Nhu không đơn giản.
"Tiểu thư gì mà tiểu thư! Cút ——" Mã Thư Cần ở bên trong quát một chút cũng không dịu dàng.
Mặc anh đập của thế nào, kêu ra sao, cửa chính là không mở ra.
Nhưng, lần này tới không phải là không có thu hoạch.
Anh nghe thấy Mã Thư Cần nói đến đoạn mà anh đã bỏ qua, đó là một đoạn
khiến Mạn Nhu bị thương, khó chịu, trừ đem hết toàn lực đền bù ở ngoài,
anh không biết còn cách nào tốt hơn.
Trước mắt, Mã Thư Cần là
không thể nào mở cửa rồi, anh tựa vào vách tường từ từ ngồi xuống, nghĩ
ôm cây đợi thỏ. Chợt, anh nhìn thấy đôi giày bên người, giày cao gót
thuộc về Mạn Nhu . . . . . .
Cũng may cô không đi đâu, chỉ là tạm thời ở nhà Mã Thư Cần.
Có lẽ, chờ anh vặn hỏi Thải Chi sau, rồi quyết định bước kế tiếp nên làm gì, làm thế nào trấn an cô.
Nghĩ tới, anh lui mà cầu bước tiếp theo, trước cho cô một chút thời gian và không gian, qua tầm vài ngày lại nói.
Bên trong cửa ——
"Anh ấy đã đi?" Nguyên Mạn Nhu vẫn khóc, hơn nữa nghe Mã Thư Cần nhắc tới
cái mùa hè khó chịu năm đó, nước mắt càng không ngừng lại được.
"Đi rồi, anh ta tốt nhất cẩn thận một chút, nếu không mình thấy một lần
đánh một lần." Mã Thư Cần bạo lực hăm dọa học từ trong phim ảnh, động
tác khoa trương, Nguyên Mạn Nhu thấy nhịn không được bật cười.
"Đúng không! Cười mới thấy đẹp, cần gì vì một người đàn ông thối nát mà khóc chứ?"
Nghĩ đến anh, cô không khỏi trầm mặc, biết rõ anh không phải đàn ông tốt, vì sao vẫn không bỏ được đây?
Kỷ Lăng tìm được Hạ
Thải Chi ở một nhà hàng năm sao, tìm được cô ta thật ra thì cũng không
khó khăn, chỉ là muốn cô rời đi Đài Loan lại là chuyện không dễ.
Biết cô ta nói dối với Mạn Nhu rằng bọn họ đã đi chụp ảnh cưới, còn sắp kết
hôn, anh tức giận không dứt, đáng tiếc lúc này Mạn Nhu không nghe anh
giải thích, anh chỉ có thể trước tiên dọn dẹp Hạ Thải Chi.
Vì
vậy, Kỷ Lăng trù hoạch một cái cục. Anh đặc biệt thuê một trai bao, tốn
chút tâm tư lấy được tín nhiệm của cô ta, sau đó sẽ tìm lý do khiến hai
người đồng thời xuất hiện ở khách sạn, chính anh lại liên lạc với các
phóng viên truyền thông, muốn bọn họ đến khách sạn chụp những hình ảnh
đặc sắc.
Mặc dù Hạ Thải Chi ở Đài Loan cũng không nổi tiếng,
nhưng những tấm hình này một khi truyền ra ngoài, danh dự của cô ta sẽ
mất hết, trong gia tộc cũng đừng nghĩ ngẩng đầu ưỡn ngực nữa, thậm chí,
tài sản của Hạ gia cũng rất có thể dùng hết. Mà đoạn thời gian này anh
cũng không nhàn rỗi, trừ tích cực thúc đẩy Trường Canh phát triển trung
tâm nghiên cứu công nghệ y sinh học, còn có thuyết phục chủ cho thuê nhà của Nguyên Mạn Nhu, bán căn nhà đó cho anh.
Dĩ nhiên, trong thời gian này, Nguyên Mạn Nhu xin phép công ty cho nghỉ dài hạn, cũng không
về nhà, tự nhiên cũng không biết Kỷ Lăng đang bận gì.
Trong nhà hàng ——
"Đây không phải là thật! Anh họ, anh phải tin tưởng em." Hạ Thải Chi nhìn hình, vội vã giải thích.
"Đừng cùng tôi nói đó không phải là cô! Tôi tốn không ít tiền mua những bức hình này về."
Thấy anh một chút cũng không tin mình, cô sửa lời nói: "Đó, đó cũng chỉ là
tình một đêm mà thôi, tình một đêm rất bình thường mà!"
"Nhưng
người khác cũng không giống như cô bị chụp trộm đúng không? Còn để cho
tôi tiêu tiền lấy danh dự của cô về, cô thật là không có thuốc nào cứu
được rồi." Kỷ Lăng lắc đầu, cố làm đáng tiếc.
"Anh họ. . . . . . Anh tha thứ em một lần đi. . . . . ."
"Muốn tôi tha thứ cô, không đem chuyện nói ra, có thể, rời khỏi Đài Loan."
Hạ Thải Chi