
mắt, nhìn thấy ánh mắt giống như ngớ ngẩn của Nhiệm Nam Hoa, Ngụy Hoa Tịnh thấy tủi thân vô cùng, tại sao tất cả mọi người đều không tin rằng Vệ Tử bắt nạt hắn chứ? Sau khi mọi người biết tin bọn họ sẽ kết hôn, hầu như tất cả mọi người khi chúc phúc đều dặn hắn không được bắt nạt Vệ Tử. Có kẻ còn dùng hình ảnh “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu” để ví von về hai người, người khác không dám nói, giữa hắn và Vệ Tử, ai là bông hoa ai là phân trâu, chỉ cần nhìn qua là thấy ngay. Đây có thể chính là điểm bất lợi của việc lấy một tuyệt sắc giai nhân. Ngụy Hoa Tịnh muốn khóc mà không được.
Trong mắt của Nhiệm Nam Hoa, nỗi muộn phiền của Ngụy Hoa Tịnh chỉ là giả vờ giả vịt, thốt ra câu “Vô vị!” xong, bất ngờ cho hắn một đấm, rồi phủi áo bỏ đi - cho dù là muông thú, khi liếm vết thương cũng không muốn người khác vây quanh đúng không?
Hậu quả trực tiếp của chuyện đó chính là, Ngụy Hoa Tịnh đã phải bước lên bục cưới với khuôn mặt bầm giập.
Vì hai gia đình không chủ định phô trương lãng phí, hơn nữa vì bên gia đình cô dâu không có nhiều người tham dự hôn lễ, nên hai gia đình thỏa thuận tổ chức hôn lễ đơn giản nhất ở mức có thể.
Song Ngụy Hoa Tịnh suy cho cùng cũng là con trưởng cháu trưởng của nhà họ Ngụy, là anh cả của tất cả cháu chắt trong gia đình, nên dù nói là đơn giản nhưng không đơn giản chút nào.
Núi không cao, có tiên ắt nổi tiếng, trước hết hãy xem danh sách những người đứng ra tổ chức hôn lễ thì thấy ngay!
Người chủ trì nghi thức buổi lễ - người phát ngôn của nhà nước, đã gác lại công việc để đến đây trêu chọc cô dâu chú rể, chỉ vì muốn theo đuổi cô trẻ của chú rể.
Biểu diễn nâng cốc chúc mừng - Đường Lệ Khôn, không cần nói thêm nữa, có người nhận xét về cô ấy thế này: “Nếu nói trong nước chỉ có một người có thể được gọi là ca sĩ, thì người đó là Đường Lệ Khôn chứ còn ai khác”.
Người chứng hôn - Ngô Khang Thái. (Người này bây giờ có lẽ không cần giới thiệu nữa, chỉ cần nhắc đến ba từ của cái tên này là đủ, ừm, nói quá nhiều, thực ra là tác giả…)
Còn khách quý là những người quyền cao chức trọng tham dự hôn lễ, có người nói, trong đó tới một nửa số người thường có mặt trong các bữa tiệc do chính phủ tổ chức đến dự.
Số khách bên nhà cô dâu có phần hơi ít. Thực ra trước hôn lễ, bà Hà Linh Tố đã hỏi Vệ Tử, nếu cô muốn bố cô tham dự hôn lễ, bà cũng không có ý kiến gì, suy cho cùng Vệ Tử vẫn là con gái của ông ấy, con gái kết hôn, về lý mà nói nên nhận được lời chúc phúc của bố mình.
Vệ Tử đắn đo suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định gọi điện cho bố, người nghe máy là vợ hiện tại của ông, lúc đó là giờ ăn cơm tối, có lẽ là bà nội đang gọi ăn cơm, còn có cả tiếng cười khanh khách của trẻ con, và tiếng bố cô đang dỗ dành đứa bé. Vệ Tử không nói gì liền cúp máy, bọn họ đã là một gia đình hoàn chỉnh, mời bố tham dự hôn lễ của cô, cái mang đến cho gia đình đó chưa hẳn là tin vui.
Vậy là người đưa dâu bên nhà cô dâu do ông chú họ Thiệu Dịch Tân đảm nhiệm, ông vui vẻ nhận lời, hơn nữa còn vô cùng phấn khởi: “A Tử này, chú không nói sai mà, không cần sốt ruột tìm người yêu, nhìn xem, cháu chuẩn bị trở thành con dâu của nhà họ Ngụy rồi, chú đã sớm nói cháu tốt phúc mà”.
Tuy lời nói của Thiệu Dịch Tân không phải là dễ nghe, nhưng làm việc thì rất đến nơi đến chốn, dù gì ông ta cũng là người từng chứng kiến những việc lớn, nếu không có sự giúp đỡ của ông ta thì hôn lễ đúng là không được hoàn hảo như thế.
Vui mừng hơn cả ông chú họ là mấy người bạn học cùng phòng với Vệ Tử hồi đại học, vì cô là người đầu tiên lấy chồng, ba người bạn còn lại đồng thời xuất hiện với vai trò là phù dâu. Chỉ có điều, lúc này bọn họ bận rộn không phải vì công việc của phù dâu: Vũ Di kiểm kê và tính giá trị số đồ nữ trang của Vệ Tử; Lưu Hiểu Tinh thì xúc động vì được gặp vị khách mời mà cô đã thấy trên tivi, Dương Sương thì nhắc nhở: “Đừng có làm mất mặt nữa! Nhìn chú rể ở bên kia đi, mình thấy cứ làm sao ấy”.
Mấy người nghe thấy thế liền nhìn về phía nam nhân vật chính Ngụy Hoa Tịnh, nhìn kỹ đối tượng một chút, quả nhiên có một số điểm khác thường, nói thế nào nhỉ, môi thì đỏ và răng thì trắng hơn bình thường, còn nữa, hai bên má có vẻ không cân đối lắm.
Bọn họ đâu biết rằng, trong vai cô dâu chú rể hôm nay, do có nước da trắng ngần nên Vệ Tử không cần đến phấn nền khi trang điểm, còn Ngụy Hoa Tịnh vì muốn che vết tím bầm trên mặt lại phải bôi một lớp phấn dày - có lẽ trong số tất cả chú rể thì duy nhất một mình Ngụy Hoa Tịnh làm như vậy.
Nhìn những người bạn cùng phòng cười đùa, Vệ Tử đột nhiên nghĩ đến Cao Đình Đình, cô ta cũng là bạn cùng phòng của cô, nếu không xảy ra chuyện, chắc hẳn hôm nay cũng sẽ đến tham dự hôn lễ. Ngụy Hoa Tịnh nói tình tiết vụ án của Cao Đình Đình đã có manh mối, hung thủ chắc chắn bị trừng trị trước pháp luật. Thế nhưng cho dù như vậy, làm sao có thể tìm lại được một Cao Đình Đình nhanh nhẹn, hoạt bát nữa?
Thực ra, thời gian mà Vệ Tử và Cao Đình Đình quen biết nhau chưa nhiều, sống chung với nhau cũng không thể nói rằng hòa hợp. Nhưng trong giây phút này, điều mà Vệ Tử có thể nghĩ đến là những ưu đi