
n tâm: “Được
rồi được rồi, A Tử nhà anh dịu dàng hiền lành, chắc chắn là một nàng dâu hiếu
thuận. Em yên tâm, mẹ anh tuyệt đối không phải là mẹ chồng dữ dằn, bà ấy mà dám
bắt nạt em, chúng ta sẽ không cho bế cháu trai nữa, hừ!”. Lập trường của anh ấy
thật sự kiên định vậy sao? Nhất định đứng về phía cô!
Miệng thì nói vậy, còn tay Ngụy Hoa Tịnh đã chọn được mấy bộ
quần áo, lại còn bảo nhân viên bán hàng giúp Vệ Tử thay đồ.
“Ừm, tạm thời như thế thôi.” Thấy bộ đồ Vệ Tử mặc thử cũng
ổn, Ngụy Hoa Tịnh quyết định không bắt bẻ thêm nữa, quần áo của cửa hàng này đa
số mang kiểu dáng từ rất lâu rồi, giá cả không đắt, nhưng may mà vóc dáng vợ
nhà hắn đẹp, mặc bộ nào cũng rất xinh.
Ôm một đống đồ mới, Vệ Tử tiếp tục kiên quyết đấu tranh cho
quyền được biết của mình: “Khi nào em phải gặp bố mẹ chồng tương lai thế?”.
Câu nói vừa buột ra khỏi miệng, Vệ Tử chỉ muốn tìm một cái
lỗ nào đó để chui xuống, trời, có ai không biết xấu hổ là gì như cô không?!
Nhìn Ngụy Hoa Tịnh đáng ghét kia quả nhiên đã cười đến nỗi
miệng ngoác đến tận mang tai rồi, Vệ Tử lầm bầm ném đám quần áo về phía hắn.
Hừm, có bản lĩnh thì tự mình mặc đi!
Ngụy Hoa Tịnh dường như rất thích thú với tính trẻ con từ
xưa đến nay chưa hề có của Vệ Tử, hắn rảo bước tiến lên phía trước, lớn tiếng
dỗ dành: “A Tử, anh sai rồi, em hãy tha thứ cho anh một lần này đi, lần sau anh
không dám nữa đâu”.
Vệ Tử tức giận vung cánh tay gạt Ngụy Hoa Tịnh ra, tiếp tục
đi về phía trước, liền bị hắn lôi lại: “Em nói đi, phải thế nào em mới tha thứ
cho anh?”.
Vệ Tử bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn điệu bộ đang cười
hì hì của Ngụy Hoa Tịnh, đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên cảm thấy xung
quanh yên lặng khác thường, quay đầu lại thì thấy có vô số ánh mắt tò mò nhanh
chóng rời đi.
Thì ra cảnh tượng cặp vợ chồng son này giận dỗi nhau đã bị
mọi người chứng kiến xem như một vở kịch từ nãy đến giờ! Vệ Tử cảm thấy cái lỗ
kia cũng không che giấu nổi cô nữa rồi, cô tức giận tới mức thất khiếu[1'> cũng
sắp bốc khói.
[1'> Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai
lỗ mũi và miệng.
Lúc này, một bác gái trông rất hiền lành bèn tiến đến
khuyên: “Cô gái, bác thấy anh chàng này không giống người xấu, có gì mà không
bỏ qua được, cháu tha thứ cho cậu ấy đi, vợ chồng sống với nhau, đầu giường
đánh nhau cuối giường lại hòa thuận mà!”.
Đây là chuyện gì với chuyện gì thế nhỉ? Cuối cùng Vệ Tử cũng
nổi khùng lên, cô không thể nhịn được nữa, chỉ muốn lập tức thoát khỏi anh
chàng Ngụy Hoa Tịnh lăng nhăng này. (Chú ý: Tính từ “lăng nhăng” này là từ Đinh
Dật, chứ không phải do Vệ Tử sáng tác)
Thế rồi trong nháy mắt, Vệ Tử dường như trở nên thông minh
đột xuất, cô dừng lại, quay về phía sau, nói bằng giọng to không kém Ngụy Hoa
Tịnh: “Ngụy phó huyện, tôi nghe nói bây giờ việc cấp trên quấy rối nhân viên nữ
đã có danh từ mới rồi, gọi là ‘quấy rối tình dục công sở’, sau này có thể sẽ bị
kết án”. Nói xong Vệ Tử liền thản nhiên bỏ đi.
Xung quanh lập tức ồn ào hẳn lên.
“Ai da, đây chính là Phó huyện trưởng mới của chúng ta sao,
nghe nói là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi.” Bác gái vừa nãy lại lên
tiếng.
“Chàng trai kia còn xốc nổi lắm, sao làm được việc ấy?” Một
ông già nói với vẻ nghi ngờ.
“Trông trẻ măng thế kia, làm việc chắc gì đã vững. Giải
quyết công việc thì chưa biết như thế nào, nhưng trêu chọc con gái thì có vẻ
rất giỏi. Này, sao lại chọc tôi? Tôi là dân thất nghiệp, phó huyện thì làm gì
được tôi!” Một giọng nói vang lên, kèm theo cả sự khiêu khích.
“Đúng rồi, chị Vương cô con gái thứ ba nhà chị cũng làm việc
trong chính quyền huyện, vẫn chưa kết hôn nhỉ?” Đây là giọng phụ nữ, tiếng phổ
thông mang đậm nét địa phương.
…
Ngụy Hoa Tịnh không nghe nổi nữa, quay đầu lại giải thích:
“Cô ấy là vợ chưa cưới của cháu, bọn cháu trêu đùa thôi”. Sau đó dưới ánh mắt
bán tín bán nghi của mọi người, hắn tiu nghỉu bỏ đi.
“Được rồi, em cứ hả hê đi, chồng em đã trở thành yêu râu
xanh để mọi người đuổi đánh rồi đấy.” Đến chỗ rẽ trên phố thì hắn đuổi kịp Vệ
Tử. Mỗi khi cô giận dỗi, khuôn mặt thường đỏ ửng, trông còn căng tràn sức sống
hơn bình thường, Ngụy Hoa Tịnh mê mẩn nhìn, song không dám làm gì vì sợ lại
khiến người đẹp nổi giận.
Thấy hắn vẫn dẻo miệng như vậy, Vệ Tử tức giận vốn không
muốn để ý đến, nhưng rồi bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện lúc trước: “Anh nói em
phải gặp bố mẹ anh? Khi nào vậy?”. Đúng là người nghiêm túc hay bị thiệt thòi,
Ngụy Hoa Tịnh chẳng qua chỉ là trêu đùa, vậy mà Vệ Tử lại cứ không quên nghĩ
đến chuyện nghiêm túc.
Ngụy Hoa Tịnh thôi cười: “Anh nghĩ không lâu nữa”, nói rồi
hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, “Tốt nhất là bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị đi”.
Vệ Tử kinh ngạc quên cả tức giận: “Anh nói là bây giờ! Bố mẹ
anh từ Bắc Kinh qua đây rồi ư?”.
“Ừm, sáng sớm nay mọi người đã xuất phát, trước hết đến chỗ
mẹ em nói chuyện để đặt vấn đề, trước khi trời tối có thể đến kịp.” Ngụy Hoa
Tịnh gật đầu xác nhận, song đột nhiên gặp phải một sự bất ngờ.
Lần đầu ra tay đánh người, sau khi đánh xong, chính V