
u chuyện: “Khoản tiền đó là anh ủng hộ đúng không, quả thật rất cảm ơn anh”.
Ngụy Hoa Tịnh chỉ cười không nói gì, một lát sau mới hỏi:
“Vệ Tử, khi nào em lấy anh?”
Đây là lần thứ ba hắn cầu hôn, Vệ Tử không giữ được bình
tĩnh nữa, đứng bật dậy, phùng má, giận dữ nói: “Anh biết thừa là không thể mà”.
Ngụy Hoa Tịnh biểu lộ nét mặt muốn cô giải thích.
“Trước hết, anh và em không môn đăng hộ đối, dòng họ nhà anh
chưa chắc đã cho phép anh lấy một cô gái xuất thân trong gia đình bình thường.”
Vệ Tử nghĩ một lát rồi thêm câu “lại còn là gia đình đơn thân nữa”. Mặc dù cô
không hề cho rằng gia đình đơn thân có cái gì không tương xứng, nhưng cô biết
rất nhiều người, đặc biệt là những người quyền quý, khi kén vợ kén chồng cực kỳ
coi trọng vấn đề này. Nếu vì chuyện hôn nhân của mình mà khiến mẹ cô, gia đình
cô bị mọi người ghét bỏ thì cô không thể nào chịu đựng nổi.
“Vấn đề này em yên tâm”, dường như đã biết trước cô sẽ nói
như thế, Ngụy Hoa Tịnh giải thích: “Anh đã kể về hoàn cảnh gia đình em với bố
mẹ và các bậc cha chú trong nhà rồi, mọi người đều rất ủng hộ”.
“Anh nói dối! Mọi người thậm chí còn chưa gặp em.” Vệ Tử rõ
ràng không tin.
“Một cô gái sinh ra và lớn lên trong thành phố, đã tốt
nghiệp đại học, lại từng ra nước ngoài, được mở rộng tầm mắt, còn tự nguyện ở
lại vùng đất nghèo khó như thế này để giúp đỡ người khác. Một cô gái như thế
tuy không thể nói có một không hai, nhưng quả thực không nhiều, A Tịnh, con cần
nắm bắt lấy.” Giọng nói của một người đàn ông, hơi giống với Ngụy Hoa Tịnh,
nhưng trầm hơn giọng của hắn, là người đã lớn tuổi, đó không phải là lời của
Ngụy Hoa Tịnh, vì Vệ Tử không nhìn thấy miệng của Ngụy Hoa Tịnh mấp máy.
“Tôi đã nghe Đường Lệ Khôn nhắc đến, cô ấy có ấn
tượng rất tốt với cô gái này, xem ra dường như đó là một cô gái rất đáng yêu, A
Tịnh, không được bắt nạt người ta đấy.” Giọng nói ấm áp dịu dàng của một
phụ nữ vang lên, khiến Vệ Tử có chút giật mình hoảng sợ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vệ Tử, Ngụy Hoa Tịnh thu cái
bút ghi âm ở trong tay lại, nghiêm túc nói: “Đây là ý kiến của bố mẹ anh, em
nghe thấy chưa?”.
Vệ Tử chau mày lại, buồn đến nỗi muốn rơi lệ, mãi một lúc
sau mới nói nhỏ: “Cho dù gia đình anh đồng ý, còn gia đình em, mẹ em sẽ không
đồng ý”. Mẹ cô đã sớm nói với cô rằng, hôn nhân mà không môn đăng hộ đối thì
chỉ đem lại đau khổ.
Ngụy Hoa Tịnh cười mỉm: “Cái này em đừng lo lắng, anh chỉ
hỏi em, bản thân em đồng ý hay không?”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào cái đầu
yêu kiều của cô, chỉ lo nó sẽ lắc.
Vệ Tử ngồi im không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới nói:
“Hình Mãn Tinh cầu hôn còn có hoa tươi và nhẫn kim cương, anh cầu hôn thế này
sao?”.
Ngụy Hoa Tịnh vui mừng: “Anh chỉ chờ được nghe câu này của
em”.
Không biết từ đâu hiện ra một bó hoa tươi, còn có
cả một chiếc nhẫn nhỏ, Vệ Tử cứ ngẩn người ra, bỗng nhiên cảm thấy mình bị mắc
lừa - con cáo già này đã chuẩn bị từ trước rồi.
“A Tử, đây là cái nhẫn anh mua bằng tiền lương công chức
tháng đầu tiên, em đừng chê bé nhé?” Ngụy Hoa Tịnh quỳ một gối xuống, trông
thật tội nghiệp, nhưng nụ cười rạng rỡ tràn ngập trong mắt đã bán rẻ hắn.
Lúc này, Vệ Tử giống như con thỏ con rơi vào cái bẫy của
người thợ săn, ngoan ngoãn mặc cho người ta quyết định số phận.
Trước khi ra khỏi nhà, mẹ cô còn lo cô không có ai lấy, thế
mà sau khi ra ngoài không biết bằng cách nào cô đã trở thành vợ chưa cưới của
người ta, một hồi lâu sau đó, Vệ Tử vẫn chưa thể thản nhiên đón nhận sự thay
đổi này.
Thị trấn này quả thật không thể so sánh với thành phố mà cô
đã từng ở lại trước đó, cho dù là thành phố nơi cô sinh ra cũng sầm uất gấp
nhiều lần thị trấn này.
Hai người tìm đến một quán ăn trông có vẻ khá sạch sẽ để ăn
cơm. Sau khi ăn xong, Ngụy Hoa Tịnh dẫn Vệ Tử đi thẳng đến cửa hàng bách hóa duy
nhất của thị trấn.
“Em có quần áo rồi, không cần mua đâu.” Vệ Tử bất luận thế
nào cũng không chịu nhích chân dù chỉ một bước, số tiền mua đồ cho cô ở thành
phố sòng bạc đủ để xây một trường tiểu học Hy vọng, hơn nữa đến bây giờ cô vẫn
cất nó ở dưới đáy vali, chưa có cơ hội mặc.
“Gặp bố mẹ chồng tương lai không thể mặc quần áo quá điệu
đà, lòe loẹt, song cũng không được quá tùy tiện, nếu không sẽ bị coi là không
tôn trọng.” Ngụy Hoa Tịnh sờ cằm nhìn Vệ Tử từ đầu xuống chân, sau đó nhìn xung
quanh cửa hàng một lượt, hắn muốn chọn một bộ quần áo trong những bộ màu sắc
sặc sỡ ở đây, điều này quả là không dễ dàng.
Vệ Tử ngơ ngác, vội đi theo Ngụy Hoa Tịnh, túm tay áo hắn
nói: “Anh nói cái gì? Bố mẹ chồng tương lai gì cơ?”.
“Bố mẹ anh, chẳng nhẽ không phải là bố mẹ chồng tương lai
của em?” Ngụy Hoa Tịnh đột nhiên nói với vẻ lo lắng: “A Tử, em không muốn anh
lấy vợ xong là quên mẹ của mình, cắt đứt quan hệ với người thân trong gia đình
đấy chứ?”. Nói xong hắn lại làm ra vẻ ủ rũ, dường như phải lựa chọn giữa mẹ và
vợ là một việc rất khó giải quyết.
Vệ Tử một lần nữa mặt lại đỏ bừng lên, bực mình nói: “Em nào
có nói bắt anh cắt đứt quan hệ, anh…”.
Ngụy Hoa Tịnh vội vàng vỗ vỗ ngực như thể đã yê