
tục cúi
xuống dỗ dành đứa bé: “Cục cưng đừng khóc, chị làm cháu thức dậy phải không, bà
sẽ đánh chị cho cháu nhé, đừng khóc, đừng khóc”.
Nhìn căn phòng khách bày biện đủ thứ của trẻ sơ sinh, Vệ Tử
định xách hành lý về phòng mình thì bị bà gọi lại: “Cháu đừng vào đó, ông và bà
ở phòng đấy rồi, cháu xem xem, hay là ở tạm phòng khách mấy hôm”.
Lúc đó, đứa bé khóc ré lên, bà nội cô lại nựng nịu: “Ngoan
nào, không khóc, chỉ tại chị phải không, chị hư… Này, ông nó đâu rồi, mau mang
khăn ướt lại đây, cháu trai của ông bậy ra rồi đây này!”.
Tiếp sau đó, cả phòng khách vang lên tiếng trẻ hờn khóc và
cả mùi thôi thối phảng phất, tất cả mọi người đều bận cuống cả lên. Chờ cho họ
tạm thời xong việc, cuối cùng Vệ Tử cũng có được cơ hội lên tiếng: “Rút cục đã
có chuyện gì? Đứa bé là ai vậy? Sao lại gọi cháu là chị?”.
“Chả trách mọi người cứ bảo cháu ngốc, chuyện đã rành rành
ra như thế mà không hiểu sao? Gọi cháu là chị đương nhiên nó là em trai cháu,
là con trai của bố cháu, là đứa cháu nội yêu quý của ông bà!” Bà nội đáp với vẻ
tự hào.
“Con trai của bố cháu?” Vệ Tử dường như không tin vào tai
của mình nữa, cứ cho là năm nay mẹ cô gần năm mươi tuổi vẫn có thể sinh em bé
thì không lẽ Ủy ban kế hoạch hóa gia đình cũng đồng ý? Nhìn sang người phụ nữ
đầy đặn có phần hơi khác thường, trong lòng Vệ Tử bỗng nhiên lạnh toát, rồi sau
đó nhìn người ấy bế đứa bé lên cho nó bú, trong đầu cô như phát ra một tiếng
nổ.
“Mẹ cháu đâu?!” Vệ Tử không nén được lớn tiếng kêu lên.
“Mày kêu cái gì? Nếu mày làm thằng bé sợ, xem tao sẽ làm gì
mày!” Là tiếng của ông già ấy, ông nội của Vệ Tử bây giờ mới lên tiếng.
“Mẹ mày tất nhiên là đang ở bệnh viện xoa bóp, làm cái nghề
hèn kém hầu hạ người khác rồi. Sao, mày muốn đi tìm mẹ à? Thế thì càng tốt, không
cần phải chuẩn bị giường nằm cho mày nữa.” Bà nội nói, mắt vẫn không nhìn lên,
bởi ánh mắt dịu dàng đang dồn xuống đứa bé đang bú.
Vệ Tử tức giận đỏ bừng mặt, nhưng dù sao trước mặt hai người
tạm coi là bề trên, cô không tiện làm ầm lên, nói đúng hơn là cô không biết
phải nói gì, vì những người là chủ nhà chính là bố mẹ cô đều không có mặt ở
đây.
Cô bước nhanh tới bên chiếc điện thoại ở phòng khách, bấm số
máy phòng làm việc của bố.
“Chào cô, nhờ cô gọi giúp cháu trưởng phòng Vệ Quốc!” Giọng
của Vệ Tử không sao giấu được vẻ phẫn nộ gấp gáp, khiến cho bà nội đứng bên gầm
lên: “Mày định làm gì thế? Đừng có gây chuyện!”. Nói xong giằng lấy chiếc điện
thoại, Vệ Tử né người tránh, rồi sau đó trừng mắt lên nói: “Cháu chỉ hỏi cho rõ
ràng, không gây chuyện gì hết! A lô, bố à, con là Vệ Tử, con đang ở nhà”.
Bà nội thấy điện thoại có người nghe máy nên không ngăn lại
nữa, mà chỉ lầm bầm mấy câu “mất lịch sự”, “giống hệt như mẹ nó”.
Vệ Tử cố nén cơn tức giận, chất vấn bố: “Rút cục là chuyện
gì thế? Mới chỉ có nửa năm con không về nhà, sao mọi thức đều thay đổi như
vậy?!”.
“A Tử, bố với mẹ con đã ly hôn cách đây hai tháng rồi, sợ
qua điện thoại không thể nói rõ nên không cho con biết. Bố định chờ con về sẽ
nói lại chi tiết với con, không ngờ con không báo trước mà về thẳng nhà.” Giọng
của bố cô trầm trầm, lộ rõ vẻ áy náy.
Từ trước tới nay bố luôn rất chiều chuộng cô, hơn nữa cũng
không nghiêm khắc như mẹ cô, vì thế mối quan hệ giữa hai bố con luôn rất hòa
hợp, nhưng lúc này Vệ Tử phải cố gắng kìm nén mới không gầm lên, cô hỏi bằng
giọng cố giữ cho thật bình thường: “Ly hôn hai tháng trước? Bố, bố bắt nạt con
là không hiểu chuyện chứ gì? Hai tháng mà bố có thể đẻ ra một đứa bé lớn đến
thế ư?!” Câu cuối cùng Vệ Tử không kìm được nữa, giọng cô to hơn và run run.
“A Tử, con đừng kích động, bố sẽ xin nghỉ về nhà ngay bây
giờ, con hãy chờ bố ở nhà.” Nhưng sau đó ông lại đổi ý, “Hay là con ra ngoài
cũng được, chúng ta tìm một quán trà, bố sẽ giải thích rõ ràng với con”, nói
xong ông bèn cúp máy.
Đặt chiếc điện thoại xuống, Vệ Tử không nhìn những người
xung quanh lấy một cái, xách hành lý lên chạy ra khỏi cửa. Ký ức cuối cùng của
cô về ngôi nhà này là tiếng rơi của chiếc khóa cửa chống trộm.
Chừng nửa tiếng sau bố cô về đến trước cửa nhà, đưa cô tới
một quán trà yên tĩnh gần đó, gọi một phòng riêng.
Đặt hành lý xuống, Vệ Tử nhìn bố hồi lâu không chớp mắt, tựa
như cô đang nghiên cứu về một người xa lạ. Bố cô cúi đầu xuống trước cái nhìn
ấy, thở dài một hồi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: “A Tử, bố có lý do của mình,
mấy năm gần đây tính tình của mẹ con càng ngày càng trở nên kỳ quặc. Không
những không cho ông bà nội con đến ở cùng, đến cả việc bố nhắc tới họ cũng
không được, mà bố là con trưởng, bố phải có trách nhiệm phụng dưỡng ông bà”.
“Đó chỉ là cái cớ, chỉ là cái cớ! Ba năm trước bố mẹ ly thân
cũng vì lý do này, chẳng phải mẹ đã đồng ý để bố hằng tháng gửi tiền về cho ông
bà rồi ư? Chẳng phải còn có cô và chú nữa hay sao? Chẳng phải bố đã nói chờ mẹ
qua thời kỳ mãn kinh rồi sẽ ổn là gì?” Lần đầu tiên Vệ Tử nói chuyện với người khác
bằng kiểu hùng hổ dọa người như vậy, hơn nữa, người ấy lại là bố cô, xem ra rất
không thích hợp, nhưng nhất đ