
i cứ làm việc của mình đi”.
Cô y tá nhìn Thời Viễn rồi lại nhìn Vệ Tử: “Lẽ ra không cho
nhiều người vào cùng một lúc thế này, nhưng vừa rồi anh nói họ đều là những
người bạn thân nhất, cùng vào mới gặp được nhau, bây giờ sao lại như thế?”
“Không có chuyện gì đâu, cô cứ về làm việc của mình đi,
chẳng may y tá trưởng mà thấy lại bị nhắc nhở, ở đây có tôi rồi.” Thời Viễn
giục cô y tá.
Lưu Hiểu Tinh lên tiếng giải thích: “Vừa rồi đúng là chúng
tôi đã sai, sau này sẽ không như thế nữa.” Ôi, ở chỗ của người ta, không thể
không theo quy định.
Thấy thái độ của mọi người đều nhận sai, cô y tá cảm thấy có
chút áy náy, vì thế lời nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Thực ra, tôi cũng không
phải là người quá cứng nhắc, mà cái chính là yêu cầu của bệnh nhân ở tầng này
rất nghiêm, tuyệt đối phải giữ trật tự.” Những lời giải thích ấy dường như để
nói với đám người Vệ Tử, đôi mắt mở to của cô ta lại cứ nhìn về phía Thời Viễn.
Thời Viễn mỉm cười, vẻ rất hiểu: “Tôi biết, những y tá phụ
trách buồng bệnh đặc biệt như các cô vất vả nhất, cô lại là người rất có trách
nhiệm, cô cứ yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc ở đây.”
Nghe vậy, cô y tá mới rời khỏi phòng bệnh, nhưng vừa đi vừa
ngoái đầu lại. Thời Viễn nói với bọn Dương Sương: “Các cô đừng để bụng, vì yêu
cầu đối với các phòng bệnh ở tầng này tương đối cao.”
Dương Sương bĩu môi, nói: “Tất nhiên rồi, phòng bệnh cao cấp
mà lại, những người nằm ở đây nếu không phải giàu có thì cũng quý phái, chứ đâu
như những kẻ hèn mọn chúng tôi.” Cô ấy không tin rằng y tá dám xông vào các
phòng bệnh của những người giàu có, quyền quý mà quát tháo, mắng mỏ.
Vệ Tử nghe Dương Sương nói như vậy, bất giác phản đối:
“Không giàu có thì cũng quý phái, vậy mình là người giàu có hay quý phái đây?”,
kiểu gì cũng chẳng phải.
Dương Sương nhìn dáng vẻ nghi ngờ của cô, không nhịn được
bèn nguýt một cái: “Vì cậu chẳng thuộc hai loại người đó nên ngay cả y tá cũng
muốn gây khó dễ!Vì thế, làm người thì phải biết phận mình, nếu không phải cái
phúc của mình thì đừng hưởng, không phải cái tội của mình thì đừng chịu, đừng
không có việc gì cũng để bị đánh, rồi phải vào cái bệnh viện quỷ quái này.”
Vệ Tử thấy mồ hôi toát ra đầy người: “Không phải vậy đâu,
làm gì có chuyện ngày nào mình cũng bị đánh…”, nói rồi ngẩng lên nhìn về phía
Thời Viễn, chắc anh ấy không nghĩ mình có sở thích đánh nhau đâu nhỉ?
Thời Viễn mỉm cười với cô: “Trước khi đến đây, tôi đã gặp
bác sĩ điều trị chính của cô rồi, bác sĩ nói vết thương của cô không nghiêm
trọng, những vết thương ở mặt cũng không để lại sẹo.” Dừng một lát, anh nói
tiếp: “Vì thế cô đừng lo, sau mấy ngày lại xinh đẹp như trước thôi.”
Mặc dù lớp vải băng bó làm mọi người không nhìn thấy, nhưng
Vệ Tử vẫn cảm thấy má mình thoắt cái đỏ bừng, anh ấy khen mình xinh đẹp, từ bé
tới giờ, đã có rất nhiều người khen cô là xinh đẹp, nhưng chẳng lần nào mang
lại cho cô cảm giác như thế này.
Bất giác đưa tay sờ lên mặt, vẻ thô ráp của lớp vải băng bó
đã thức tỉnh cô, Vệ Tử vội nói: “Anh vẫn đang giờ làm, anh cứ đi làm việc của
mình đi, tôi không sao đâu.” Chẳng phải đến cả anh ấy cũng nói vết thương của
mình không nghiêm trọng còn gì? Vậy thì vì sao anh ấy lại đến thăm mình với vẻ
lo lắng như thế?
“Cô Hà phải đi chăm sóc một bệnh nhân quan trọng, vì thế hôm
nay không đến thăm cô được, nhưng cô ấy lo không biết có nhỡ công việc của cô
không, vì cô vẫn chưa đi làm chính thức, vừa mới bắt đầu đã xin nghỉ ốm, sợ
không được hay cho lắm.” Cũng vì hôm qua gặp mẹ Vệ Tử, anh mới được biết chỗ cô
nằm, nếu không bệnh viện to như thế này, mấy ngày cũng chưa chắc đã gặp được.
“Chuyện này anh cứ yên tâm, vừa rồi tôi cũng nhận được tin,
cơ quan biểu dương cho việc làm cứu người của tôi, còn dành cho tôi một suất
học viên ưu tú, có thể chờ đến khi vết thương khỏi hẳn rồi về đi làm.” Vệ Tử
trả lời rất nhanh, lúc trước quả thật cô cũng lo lắng về chuyện này, vì sau khi
trở về bộ phận vẫn còn phải qua một đợt tập huấn trước khi đi làm chính thức
nữa, nếu cô vắng mặt sẽ ảnh hưởng tới công việc sau này, nhưng bây giờ Vệ Tử
nghe được tin, sau này cơ quan sẽ cử người có chuyên môn ra giúp cô, để cô yên tâm
dưỡng bệnh.
“Ồ, thì ra thế, vậy tôi cũng yên tâm rồi, tôi sẽ về nói lại
với cô Hà. Đó là thông báo vừa mới đây của cơ quan cô à?” Tối hôm qua mẹ Vệ Tử
vẫn còn ở đây nhưng chưa thấy có tin tức gì.
“Không phải.” Vệ Tử có vẻ hơi do dự, “Là Nhiệm Nam Hoa trước
khi tới đây gọi điện cho tôi”, nhưng đáng tiếc anh ta vừa tới thì đã bị kéo
ngay ra ngoài, chưa kịp hỏi kỹ, lát nữa cô sẽ gọi điện về hỏi Lưu Bân vậy, tin
này cần phải biết chính xác mới được.
“À, thì ra là vậy.” Thời Viễn lấy giấy bút ra viết lên đó một
loạt con số, đưa cho Vệ Tử, “Vậy cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, trên đó là số
điện thoại của tôi, có cả điện thoại của khoa nữa, nếu có việc gì, cô cứ gọi
cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nhận tờ giấy, cho mãi tới khi Thời Viễn chào ba người bạn
cùng phòng của cô rồi rời đi, Vệ Tử vẫn cứ ngây người ra.
Rốt cuộc Thời Viễn đi xa rồi, Vũ Di là n