Polaroid
Người Mẹ Vị Thành Niên

Người Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327581

Bình chọn: 8.00/10/758 lượt.

ưng là, nhìn đến khuôn mặt nhỏ

nhắn giống cô y như đúc này, cô vẫn là cảm thấy thân thiết. Một tay đem nó ôm

lấy, miễn cưỡng cười vui nói: “Thư Tình ngoan, ngày hôm qua có nghe lời các dì

không?”

“Có!” Tiểu Thư Tình gật đầu lớn tiếng nói, sau đó từ trong lòng của cô giãy giụa nhảy xuống đất, chạy chậm vọt vào

phòng, lao vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm.

“Thiếu phu nhân, tiểu thư đã đưa đến an toàn, chúng tôi đi

trước.” Một người phun nữ có trang điểm cười cười nói, Diệp Giai hướng cô gật

gật đầu sau đó xoay người nhìn hai cha con.

“Ba ba, ba mang con cùng mẹ đi chơi!” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói, lần này đi chơi, đều chưa có vui

đùa tý nào nga!

Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà thở dài, cho dù là phiền chán,

cũng sẽ không thể đem tức giận trút lên đầu trẻ con. Một tay ôm lấy nó, ôn nhu

an ủi nói: “Bảo bối, thực xin lỗi, ba ba còn có chuyện rất vội, đợi sau khi trở

về lại mang con đi chơi được không?”

“Ba ba nói phải giữ lời đó nga.” Tiểu Thư Tình thất vọng nhìn

hắn nói. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, lập tức ôm nó hướng cửa phòng đi đến, lúc

đi qua trước mặt Diệp Giai. Sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, nói: “Đem mấy thứ

thu dọn đi sân bay!”

“Tôi không muốn!” Diệp Giai không tự giác từng bước lui về

phía sau, lắc đầu.

“Chẳng lẽ cô muốn tôi gọi người mang cô trở về sao?” Âm thanh

của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói: “Trước khi tôi tìm được Lâm Duyệt phía,

mạng của cô cũng không thuộc bản thân cô, rõ chưa?”

Nói xong, cất bước rời đi, khiến Thư Tình ghé vào trên

vai hắn, nhìn Diệp Giai đỏ mắt, nói: “Ba ba, mẹ khóc, mẹ vì sao khóc nha?

Chúng ta mau đợi mẹ một chút nha.” Nói xong, dùng sức hướng về phía Diệp

Giai hô: “Mẹ! Mẹ nhanh chút nha!”

“Thiếu phu nhân, mời đi.” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai

vị nam tử, hướng Diệp Giai cung kính nói. Diệp Giai sửng sốt, biết rõ Mạc Lặc

Nghị Phàm là sẽ không bỏ qua cho bản thân, đành phải bất đắc dĩ đi theo .

Một đường trầm mặc đến sân bay, vừa khéo đến thời gian đăng

ký, Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn đất nước mà cô không muốn rời đi này,

nước mắt lại chảy xuống.

“Long Hạo Hiên… Anh ấy còn sống không? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy, khẳng định sẽ không sống được đi?” Radiô lại thúc giục đăng ký,

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng đột nhiên sinh

ra một tia không đành lòng, nhưng là lại rất mau bị chính mình áp chế đi, mặt

không chút thay đổi nói: “Còn không đăng ký, máy bay sẽ bay mất!”

Diệp Giai đi theo phía sau hắn, rơi lệ hỏi: “Nghị ca ca, anh

nói Long Hạo Hiên anh ấy sẽ chết sao? Sẽ không chết đúng hay không?”

Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không quay đầu lại nói: “Có thể chết

hay không cô hẳn là rõ ràng hớn tôi, cô mới chân chính nhìn thấy anh ta

bị thương” Hắn căn bản không quan tâm Long Hạo Hiên có chết hay không, bởi vì

hắn cho tới bây giờ cũng không thích xem vào chuyện của người khác.

“Anh ấy chảy rất nhiều máu.” Diệp Giai vẫn như cũ lẩm bẩm,

đúng vậy, cô mới là người nhìn hắn trúng đạn bị thương, nhìn hắn ngã xuống

trước mặt, hình ảnh tàn nhẫn như vậy, vì sao để cho cô chứng kiến chứ! Vì sao

muốn ơ rthời điểm cô vừa gặp lại hắn, lại đã bị dùng cách này để ép phải tách ra? Chẳng lẽ đây là số mệnh của cô sao ?

Vừa xuống máy bay, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình

đua về Bạn Sơn biệt thự, lái xe điên cuồng tựa như bọn thanh niên điên

cuồng mà tìm kiếm ở xung quanh, tuy rằng hạ nhân đã quả quyết rằng Lâm Duyệt

không có quay về đi làm ở Viễn Vọng nữa, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà đi tìm

một lượt

Tiểu thư trước bàn lễ tân khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị

Phàm, cả kinh há to miệng, Tiểu Thiên tưởng mình hoa mắt hô lên vài tiếng:

“Cameron tiên sinh?” Hắn không có mắt hoa đi? Cư nhiên ở trong này nhìn thấy

hắn?

Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh nói với cô : ”Tôi tìm Lưu Tuyết.”

“A… Tìm cô ấy làm gì?” tiểu thư lễ tân kinh nghi hỏi, cái nữ

sinh mập mạp ngốc nghếch hơn nữa một chút cũng không xinh đẹp kia sao?

Nhận thấy được trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện một tia không vui, vội thu

hồi ghen tỵ của bản thân, lễ phép mở miệng: “Xin chờ một chút, tôi lập tức giúp

ngài tìm cô ta xuống đây.”

Toàn bộ nhân viên của Viễn Vọng, vừa nghe đến Cameron tiên

sinh muốn tìm Lưu Tuyết, toàn trường ồ lên, giống đang xem quái vật mà nhìn Lưu

Tuyết, Vương Ức Linh ngạc nhiên nói: “Cameron tiên sinh gần nhất không lộ diện,

không phải là bị bệnh chứ? Cư nhiên tìm tới Lưu Tuyết nhà chúng ta?”

“Uy, xin mời đem những lời hâm mộ thu lại, chua quá!” Lưu

Tuyết cười hì hì nói hưng phấn mà hướng thang máy đi đến. Trong lòng cũng

là vừa sợ vừa nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm đến cô? Sẽ là chuyện gì

chứ? Không phải là….

Không đợi cho cô tưởng tượng xong tình khúc lãng mạn, thang

máy liền ‘Đinh’ một tiếng, tới lầu một. Mới vừa đi ra khỏi thang máy, cánh tay

liền bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm lấy, hướng góc xó kéo đi.

Mạc Lặc Nghị Phàm buông tay cô ra, gắt gao nhìn gần cô, hỏi:

“Lâm Duyệt ở đâu?”

Lưu Tuyết còn đang si mê mơ tưởng khi được hắn nắm tay, lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt cánh tay bị hắn c