
dáng ăn như hổ đói, cười nói: “Không cần phải gấp gáp, sẽ không làm em
muộn học.”
“Nơi này cách trường học xa như vậy, không đến muộn mới lạ.”
Lâm Duyệt dùng khăn giấy lau một cái khóe miệng, quay lại nhìn hai người nói:
“Hai người cũng mau ăn a, không càn phải ngại em nha, hắc hắc.”
“Ba ba, con cũng muốn đi đến trường giống mẹ nha.” Tiểu Thư
Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói. Lâm Duyệt tức giận đảo
cặp mắt trắng dã, nàng đều hận chết đọc sách, cư nhiên còn có người thích đọc
sách.
“Ân…, sáu tháng cuối năm sẽ đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nó
liếc mắt một cái đáp ứng nói, dùng ánh mắt ý bảo nó ăn bữa sáng nhanh chút.
Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn ‘Nga’ một tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn sáng.
Ăn xong bữa sáng, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt đi ra cửa
phòng khách, ở ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đứng ở
trên bãi đất ướt sương, hai bên là hai vị nam tử mặc áo đen tinh tráng.
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn đội hình khoa trương này
, ngẩng đầu nhìn phía Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay phải, nâng cằm dưới của nàng lên, tựa như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu
nói: “Bảo bối, anh có chuyện riêng, sẽ không đưa em đi đến trường được. “
Lâm Duyệt ha ha cười gượng hai tiếng, nói: “Tôi cũng không nghĩ tới muốn anh đưa tôi đi học nha, hơn nữa, cho dù không tiễn,
cũng không cần phải… Như vậy….” Khi nói chuyện nàng chỉ chỉ vào chiếc xe
thương vụ, nói đùa chứ, loại đội hình này xuất hiện tại cửa trường học, người
ta lại tưởng rằng nàng là xã hội đen đâu!
“Vì bảo đảm an toàn, đây là điều phải làm.” Mạc Lặc
Nghị Phàm kiên quyết nói, không có chút thương lượng, lập tức trêu đùa: “Nếu em
không lên xe, sẽ rất khó cam đoan em sẽ không bị muộn đâu.”
Vừa nghe đến bị muộn rồi, Lâm Duyệt rốt cuộc vô tâm tư đi để
ý tới vấn đề có phô trương hay không, cuống quít tiến vào bên trong xe,
bốn người mặc Tây phục lần lượt lên xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt
thự.
Cách giờ lên lớp còn có 10 phút thì xe vững vàng đứng ở cổng
trường. Lâm Duyệt cởi xuống dây an toàn, ở trước mắt tất cả mọi người
bước xuống xe, cười hớ hớ nói: “Cám ơn các vị đại ca, tái kiến…”
“Thiếu phu nhân không cần khách khí.” Mấy nam tử trăm
miệng một lời nói.
“Ân, tái kiến.” Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá một chút bốn
phía, đã gặp không ít bạn cùng học đang hướng phía bên này chỉ trỏ, lại dương
cao âm lượng nói một câu, nhưng mà bốn người này tựa như không nghe thấy lời
của nàng nói, vẫn như cũ dừng xe đứng im tại chỗ, không có lập tức rời đi.
Lâm Duyệt xấu hổ nắm lấy mấy sợi tóc, người ta không đi, nàng
đành phải đi trước, cất bước hướng bên trong sân trường đi đến. Nhưng là, phía
sau nàng cư nhiên vang lên một trận trầm ổn tiếng bước chân, kinh
ngạc dừng bước quay đầu trừng mắt nhìn bốn gã nam tử.
Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần
nữa cười gượng hai tiếng, nói: “Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có
thể trở về rồi.”
Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần
nữa cười gượng hai tiếng, nói: “Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có
thể trở về rồi.”
“Thiếu gia phân phó chúng tôi lúc nào cũng phải bảo hộ thiếu
phu nhân an toàn, thiếu phu nhân thứ lỗi.” một gã nam tử trong đó hơi cúi
thấp đầu, cung kính mở miệng nói.
“Các người… Không định là muốn đi theo tôi tiến vào trong
trường học chứ?” Lâm Duyệt hổn hển kêu lên, rước lấy càng nhiều ánh mắt soi mói
nhìn bản thân mình.
Nam tử gật đầu: “Thiếu gia đã mệnh lệnh, chúng ta không
dám không theo.”
“Mệnh lệnh của tôi các ngươi liền dám không theo? Tôi lệnh
cho nhóm người các anh lập tức rời đi khỏi nơi này!” Lâm Duyệt thấp giọng
kêu lên, có lầm hay không?! Muốn nàng mang một đội người ngựa đi lên lớp? Bạn đồng học không đem nàng xem là quái vật mới lạ, các
thầy cô cũng sẽ tưởng nàng là ngoại tộc mất.
“Thực xin lỗi…” Nam tử bất đắc dĩ cúi đầu, thực rõ ràng, mệnh
lệnh của nàng ai cũng không thèm nghe! Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã,
nhìn nhìn thời gian lập tức sẽ vào lớp, không có bao nhiêu thời gian dư
cho nàng lý luận, chỉ đành ôm đầy bụng bất đắc dĩ hướng phía sân trường
đi vào.
Phía sau bốn gã nam tử một khắc cũng không dám ở lâu theo đi
lên, hơn nữa từng giây từng phút vẫn duy trì trạng thái cảnh giác.
Lâm Duyệt nghe tiếng bước chân phía sau, cố ý bước chân nhanh
hơn, ý đồ đem bọn họ đá ở phía sau, tiếc là vẫn không thể như nguyện ý.
Vừa đi đến cửa phòng học, liền cảm giác thấy bạn học xung quanh đang chỉ trỏ
bản thân mình, xúm ại nghị luận, sau đó lại trêu đùa mà tránh ra.
Nguyên bản tưởng là bọn họ cười mình vì mấy cái đuôi to ở
phía sau, nhưng thời điểm nhìn bảng tin của nhà trường nàng mới vỡ lẽ ra, nàng
nghĩ sai lầm rồi.
Xung quanh bảng tin vây đầy các bạn đồng học, đều chỉ chỉ
bảng tin nói nói cười cười. Làm cho Lâm Duyệt thấy rõ trên bảng tin một tấm áp
phích cỡ lớn, tấm ảnh này