
kỹ, hắn vẫn là quyết định trước mắt đem chuyện này
tìm hiểu cho rõ ràng đã. Ngồi lên ghế da lớn, không từ bỏ ý định lấy ra kính
lúp, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra vòng cổ.
Rốt cục cũng phát hiện được một tia dị thường, trên mặt chiếc
vòng cổ có khắc một dãy ký hiệu khiến người ta rất khó phát hiện. Số hiệu này
rất kỳ quái, viết JAPOO813JBAA584274513CH, chuỗi mật mã này biểu hiện cho
cái gì chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi nhíu mày đem hết thảy chuyện tình
xảy ra đêm hôm đó suy xét lại một lượt, người thần bí đó, vòng cổ, mật mã, an
nguy quốc gia, trúng độc, bóng đen, theo dõi. Tất cả những điều này đều biểu
thị cho những chuyện không hay xảy ra tiếp theo sau đó, hắn nên đi đâu để
bắt đầu điều tra đây?
Một lúc sau, một vị nam tử đi đến, gõ gõ cửa sau đó cung kính
nói: “Thiếu gia, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn
phân phó nói: “Tôi muốn cậu giúp tôi tìm một người, Owen – Morgan.” Khi nói
chuyện, Mạc Lặc Nghị Phàm quay màn hình máy tính trên bàn đến trước mặt nam tử
kia, cho hắn ta xem ảnh chụp của Morgan tiên sinh.
Nam tử đánh giá một lượt ảnh chụp trên máy tính. Đó là một
người đàn ông có râu dài, ước chừng năm mươi tuổi là người Anh. Cái tên Owen
này hắn vẫn thường nghe thấy , chẳng qua là cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp
qua.
“Thiếu gia, người này ẩn thân không xuất hiện hai năm rồi,
rất nhiều người đều đang tìm ông ta, nhưng lại chưa từng có ai tìm được
ông ta, ” nam tử nghiêm trang nói.
“Nhưng mà tôi phải tìm được ông ta!” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh
lùng mở miệng. Hai năm trước đây Lâm Duyệt tự dưng mất tích, nhất định có liên
quan đến sự biến mất của ông ta, Owen – Morgan, không chỉ có mang nàng đi, ông
ta còn lấy mất ký ức của nàng!
“Đã rõ, thiếu gia.” Nam tử cúi thấp đầu, nhận lệnh đi ra
ngoài.
“Duyệt Duyệt, anh sẽ làm cho em nhớ lạ anh.” Mạc Lặc Nghị
Phàm nắm chặt vòng cổ, trầm thấp thanh âm nhẹ nhàng nói.
Lâm Duyệt tựa vào nền nhà rất mau liền đã ngủ, khi tỉnh lại đã đến lúc ăn cơm trưa. Mơ hồ nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ của tiểu Thư Tình.
Nàng nheo nheo hai mắt, từ trên đất bò lên, sửa sang lại một
chút quần áo hướng ban công đi ra. Ánh mặt trời nóng bức chiếu toàn bộ
hoa viên, ở dưới một tàng cây, Lưu Tuyết cùng tiểu Thư Tình chơi rất vui vẻ.
Si ngốc nhìn thân ảnh nhỏ bé khoan khoái của tiểu Thư Tình,
Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy hiện tại nó thực hạnh phúc, là vì có nàng xuất
hiện sao?
“Cho dù em không thương anh, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, chẳng
lẽ em cũng có thể không thương sao?” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm
trầm thấp, Lâm Duyệt hơi hơi sửng sốt, quay đầu liền đối diện với đối mắt thâm
tình của Mạc Lặc Nghị Phàm, lại ẩn chứa vài tia thương cảm.
“Tôi….” Lâm Duyệt nghẹ lời nhìn hắn, nàng muốn nói là nàng
thương hắn, yêu Thư Tình, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại không thể nào thốt
ra được, chỉ có thể khó khăn nuốt trở lại.
Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay ôm trọn tấm lưng của nàng, đem
nàng ủng tiến vào trong lòng bản thân mình, ở bên tai nàng ôn nhu nói :
“Duyệt Nhi, anh hi vọng em có thể vẫn ở lại bên cạnh anh.”
“Nếu… Tôi là nói nếu… Cuối cùng anh phát hiện tôi không
phải vợ của anh, anh sẽ làm thế nàod?” Sợ hắn tức giậnm Lâm Duyệt không thể
không nói ‘Nếu’ vài lần.
Cứ nhìn việc nàng ‘Nếu’ nhiều lần, Mạc Lặc Nghị Phàm
vẫn là có chút tức giận âm trầm kiên quyết nói: “Không có ‘Nếu’! Em yên tâm,
nhất định không có chữ ‘Nếu’ này.”
“Chẳng lẽ anh không thể đặt giả thiết một chút sao?” Lâm
Duyệt chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Không thể!” Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn không lưu tình chút nào mà
cự tuyệt, cùng ôm lấy hông nàng đi đến bên cạnh cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Chúng ta nên đi xuống ăn cơm trưa.”
“Ân.” Lâm Duyệt không yên lòng đáp lời, tùy ý hắn đem bản
thân hướng xuống nhà ăn lầu 1.
Cơm trưa qua đi, Mạc Lặc Nghị Phàm quyết định nhanh chóng
liên hệ với một người bạn tốt đang ở Los Angeles – DIDLEE, đang là giám
đốc viện bảo tàng, DIDLEE cũng là một nhà nghiên cứu mật mã học.
Cũng là một Hoa kiều, về phương diện mật mã học người này hẳn
là chuyên gia đứng đàu thế giới, đã từng giúp đỡ cục FBL cùng với
cảnh sát Los Angeles giải mã hơn mười vụ án liên quan đến mật mã. Ông ta
cùng Mạc Lặc Nghị Phàm là bạn tốt lâu năm, quen biết lần đầu tiên tại tiệc
chiêu đãi của tỷ phú ô tô Bruce Kling, hai người vô cùng hiểu biết lẫn
nhau, nhưng Lee có một thói quen rất tốt, đo slà cho tới bây giờ cũng không
nhiều lời, đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Lặc Nghị Phàm thích cùng ông ta tiếp
xúc.
Có lẽ ông ấy có thể giúp bản thân hắn giải mã một chút bí mật
của vòng cổ, Mạc Lặc Nghị Phàm suy nghĩ, liền khẩn cấp muốn gặp ông ta, giải mã
bí mật của vòng cổ.
“Nghị ca ca, anh muốn đi đâu?” Lâm Duyệt thấy hắn đi có chút
vội, ngăn hắn lại hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng, nhẹ nhàng mà mở miệng nói:
“Đi Los Angeles, ngoan ngoãn chờ anh trở lại, được chứ?”
“Tôi tận lực.” Lâm Duyệt học ngữ khí lần trước củahắn,
hùng hồn nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm trầm ngâm một lúc, h