
ướng phía người
đứng phía sau phân phó nói :: “Đi chuẩn bị cho thiếu phu nhan một vé máy
bay cùng chuyến với tôi.” Trợ lý gật đầu một cái, xoay người hướng thư phòng đi
đến.
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, theo dõi hắn vội la lên: “Nghị
ca ca anh muốn làm gì? Anh muốn dẫn tôi đi Los Angeles?” Nàng chẳng qua là muốn
hùng hồn trả thù hắn lần trức tà ác với nàng thôi, không nghĩ tới sẽ cùng hắn
xuất ngoại nha.
“Anh không tin sự tận lực của em, bởi vậy biện pháp tốt nhất
vẫn là mang em theo bên cạnh.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười nhẹ một tiếng, ôm lấy bờ
vai nàng hướng cổng lớn đi đến.
“Ba ba, còn có con đâu?” Tiểu Thư Tình thực đúng lúc nhảy ra, chỉ vào chóp mũi chính mình hỏi.
Lâm Duyệt vui vẻ, ôm lấy tiểu thân mình Thư Tình, nhìn Mạc
Lặc Nghị Phàm nói: “Nghị ca ca, tôi còn ở lại trong nhà trông đứa nhỏ thôi.”
Nam nhân này muốn đi Los Angeles làm cái gì không ai biết, nàng căn bản
không dám to gan cùng hắn xuất ngoại. Ai biết hắn có thể làm ra điều tồi tệ gì
với bản thân nàng hay không?
“Cùng đi là được.” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy tiểu Thư Tình,
hướng cửa xe đi đến. Trước kia, khi hắn đi công tác chưa từng mang theo tiểu Thư Tình, nhưng là hôm nay hắn đột nhiên rất muốn mang các nàng đi
Los Angeles, thuận tiện mang các nàng đi chung quanh chơi đùa một chút
“Nghị ca ca, chúng ta sẽ về sớm tới sao?” Nhưng mà nàng còn
phải đi học nha!
“Sẽ” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm trang phun ra một chữ, khi đó
Lâm Duyệt mới do dự đi theo, ngây ngốc theo hắn tiến vào trong xe, cùng
nhau đi đến sân bay.
Lâm Duyệt vẫn là lần đầu đi đến Los Angeles, thời điểm máy
bay chậm rãi hạ cánh, cũng là lúc tiếng kinh hô của nàng thốt ra tiếng. Cảm
thấy hiếu kỳ với thành phố xa hoa này.
Đi ra khỏi sân bay, Lâm Duyệt liền khẩn cấp kéo góc áo
Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta đi chơi ở nơi nào trước? Nơi này
có trò gì chơi vui nhất?”
“Con cũng muốn chơi!” Tiểu Thư Tình ở trong lòng Lâm Duyệt
giãy giụa hét lên. Lâm Duyệt cười tủm tỉm đánh nhẹ một cái lên cái mông nhỏ của
nó, cười nói: “Có trò vui còn dám thiếu con sao?”
“Mẹ tốt nhất.” Tiểu Thư Tình vui sướng kêu lên, ôm cổ Lâm
Duyệt càn quẫy thật mạnh thân mình. Lâm Duyệt bị nó làm loạn nở nụ cười khanh
khách, lúc nhất thời đem toàn bộ phiền toái đều quên hết.
”
Các bảo bối, thực xin lỗi, anh phải đi bàn công việc trước, xong xuôi mới có
thể đi chơi.” Mạc Lặc Nghị Phàm không thể không mất hứng khi nói ra những
lời này, một khắc cũng không dám quên mục đích chủ yếu khi tới đây Mẹ con trăm miệng một lời, không tình nguyện ‘nga’ một tiếng,
đành phải tiến vào chiếc xe thương vụ đã chờ sẵn ở ngoài cổng sân bay. Liên hồi
ca thán trong lúc chiếc xe một đường chạy như bay đến viện bảo tàng.
Được một người nhân viên dẫn đi, một nhà ba người thực dễ
dàng liền gặp được DIDLEE.
Đi đến văn phòng của LEE, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn quét
liếc mắt một cái bốn phía, cánh cửa màu vàng nhạt cũ nát y như cũ, bên trong
phòng DIDLEE đang ở tập trung tinh thần nghiên cứu một mảnh gốm sứ nhỏ
của Cuba
DIDLEE bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt gầy guộc để râu dài, hơi
chút có lạnh lùng, cái trán cao rộng, đeo một cặp kính cận, nhưng vẫn không thể
che lấp đi ánh mắt sắc sảo của hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm ở trên cánh cửa cổ xưa gõ nhẹ hai tiếng,
mỉm cười hỏi: “Hi, LEE, đang bận gì sao?”
DIDLEE từ mảnh gốm nhỏ kia ngẩng đầu lên, nhìn một nhà ba
người đột nhiên xuất hiện ngây người một lúc, sau đó lập tức cười nói: “Nghị,
nguyên lai là cậu nha? Đến đây khi nào cũng không báo trước để người ta còn đón
tiếp? Lại là mang theo quý phu nhân nữa nha.”
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy Lâm Duyệt, ôn nhu nói: “Duyệt Nhi,
đây là DIDLEE, em đã từng gặp qua.”
“LEE, anh khỏe chứ ?.” Lâm Duyệt xấu hổ chào hỏi, chán
ghét! Làm sao lại nói ra nàng từng đã gặp qua chứ, gặp qua mà lại không biết
đối phương, thật sự là muốn giết chết người.
LEE há miệng thở dốc, đánh giá Lâm Duyệt ánh mắt có chút nghi
hoặc. Lâm Duyệt đang xấu hổ vô cùng càng thêm không được tự nhiên, gãi
gãi đầu ha ha cười gượng nói : “Ngại quá, tôi không cẩn thận đánh não bị
thương, đã quên mất anh.”
“Ngay cả tôi cũng quên luôn theo.” Mạc Lặc Nghị Phàm không
chút tư vị mở miệng nói, LEE cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra,
nguyên lai là mất trí nhớ nha!
Vì thế ha ha nở nụ cười, sửa lời nói: “Nghị, cậu tựa hồ thật
lâu chưa có tới gặp tôi nha, hôm nay là du lịch thuận tới uống trà sao?” Ngữ
khí nói chuyện của bọn họ cực kỳ thoải mái và sinh động.
“Đại hồ tử công công, cháu khát.” Tiểu Thư Tình ở trong lòng
Mạc Lặc Nghị Phàm vặn vẹo, hướng LEE kháng nghị nói.
Sắc mặt LEE trầm xuống, ra vẻ tức giận trừng mắt với nó,
nghiêm mặt nói : “Tiểu tử kia, cháu gọi ta là gì ?” Đại
hồ tử công công? Công công? Nghe thấy kỳ quái thế nào!
“Đại hồ tử công công.” Tiểu Thư Tình vô tội chớp mắt to, khi
nói chuyện vươn tay nhỏ bé tò mò kéo kéo đại hồ tử trên mặt hắn chọc Lâm
Duyệt ở một bên bắt đầu cời trộm. ( ha ha, đại hồ tử là cáo già, ý Thư Tình là
LEE có bộ râu dài giống đuôi cáo nha mọi người.)
Trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm