
ra chiêu như vậy,
nhanh tay bắt lấy tay nàng, ngăn lại hành vi không lý trí này của nàng.
Cùng thời gian đó, môi cũng rời khỏi nàng.
“Qủa nhiên cô không thể hạ thủ được?” Diệp Tường Phi dừng ở
nàng, cúi đầu hỏi, trong lòng có tràn đầy thất vọng.
Bàn tay cầm kéo của Lâm Duyệt bỗng dưng buông lỏng, kéo
lên tiếng trả lời mà rơi trên sàn nhà. Nàng đương nhiên không hạ thủ được, vừa
mới lúc nãy là nàng rất bối rối, gặp cái loại chuyện cưỡng hôn này, nàng
thật là không có cách nào ứng đối a!
“Thực xin lỗi, Diệp tổng.” Lâm Duyệt cúi đầu, dưới ánh đèn,
lông mi cong dài cụp xuống càng thêm đáng yêu ma mị, mơ hồ gian có thể cảm giác
được có lệ sắp rớt ra.
“Tôi hi vọng lần sau anh đừng như vậy, bởi vì tôi rất khó
khống chế bản thân…” Nàng nói nho nhỏ, nàng không biết Diệp Tường Phi đối
nàng như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì, là yêu sao? Không có khả năng!
“Tôi cảm thấy tôi có chút yêu em rồi.” Diệp Tường Phi cười
nhẹ mở miệng, dùng ngón trỏ vuốt ve khóe cằm của nàng, ôn nhu khó tả mà nhìn khuô mặt của nàng.
“Nhất định là ảo giác.” Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng nói:
“Diệp tổng, anh nhất định là bởi vì tôi lớn lên giống Diệp Giai, cho nên đối
với tôi sinh ra tò mò, đối tôi chú ý hơn một chút như vậy, nhưng đây chẳng phải là tình yêu.”
“Có lẽ đi.” Diệp Tường Phi buông nàng ra, hấp một ngụm
khí nói: “Tôi cũng hi vọng là như vậy, bởi vì tôi cũng không muốn yêu
cô.” Dù sao thân phận của nàng thực khả nghi, không giống như là một cô gái
bình thường!
Lâm Duyệt gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ông chủ như anh là
vương tử cao quý trong tòa thành xa hoa, tôi là một nhành cỏ dại dưới chân
thành, chúng ta sẽ không có khả năng sẽ phát sinh tình cảm”
Lâm Duyệt thổ lộ với hắn, quả thật là có chút khiếp sợ, nhớ
tới Diệp Tường Phi mới từ nước ngoài trở về, thời điểm gặp mặt. Ánh mắt hắn
nhìn bản thân có chút kỳ lạ, nguyên lai, hết thảy đều cũng có nguyên nhân!
Mặc kệ là nam nhân như thế nào, chỉ cần là chú ý đến nàng,
liền nhất định là có liên quan tới Diệp Giai! Nàng suy nghĩ, vận mệnh bản
thân chẳng lẽ là cùng gắn liền một chỗ với Diệp Giai sao?
“Cô biết không? Cô không chỉ giống với cô ấy về vẻ ngoài, đến
tính cách đều rất giống, phương thức nói chuyện lại càng giống.” Diệp Tường Phi
nhìn chăm chú vào nàng, cúi đầu mở miệng nói, chỉ cần nhắc tới Diệp Giai, ánh
mắt hắn luôn sẽ ảm đạm một mảnh, mất đi vẻ sáng chói bình thường.
“Tôi nghĩ, tôi với chị ấy sẽ không quá giống như vậy
chứ ?.” Lâm Duyệt cười khổ nói, Diệp Giai có nhiều nam nhân đau khổ vì chị
ấy như vậy, ngay cả sinh bệnh đều có thể đáng yêu xinh đẹp như vậy, nàng làm
sao có thể so với được chứ?
Diệp Tường Phi cũng cười, không nghĩ lại tiếp tục thảo luận
đề tài này, như thế chuyển đề tài nói: “Tốt lắm, cũng đã khuya, tôi đưa cô trở
về đi.”
“Không cần.” Lâm Duyệt cuống quít xua tay, nói: “Cám ơn Diệp
tổng, tự bản thân tôi trở về là tốt rồi.”
Diệp Tường Phi nhìn nàng, thật lâu sau nở nụ cười tà ác, nói:
“Tốt lắm, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, tái kiến.”
“Diệp tổng tái kiến.” Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, nhẹ
nhàng mà thở hắt ra, ngón tay không tự chủ được xoa làn môi vừa mới bị hắn hôn
ban nãy, trong lngò hỏa khí bất giác lại dâng lên.
Ban đêm, Lâm Duyệt thật vất mới dỗ tiểu Thư Tình ngủ
được, cũng đem Lưu Tuyết từ trong phòng đuổi ra, một người nhàm chán ngã vào
trên giường. Mở ra một chút tài liệu ôn tập. Cảm giác chữ ỏ bên trong thực rối
loạn, căn bản đọc không vào.
Như thế lấy di động ra, hạ quyết tâm thật lớn, quyết định dứt
bỏ rụt rè gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Lặc Nghị Phàm. Do do dự dự ấn
xong thì ở trong liền vang lên tiếng không thể kết nối.
Nhất thời cảm thấy mất mát đến cực điểm, ngã vào trên giường
nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu loạn thành một mảnh, có một chút tương
đối rõ ràng là, nàng thực lo lắng cho an toàn của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Không biết hắn đã xử lý xong công việc chưa? Hắn có an toàn
không? Hắn khi nào thì mới có thể về nước, hắn…. Lâm Duyệt ở trong thiên
thiên vạn vạn vấn đề nhắm mắt ngủ lúc nào không biết.
Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm
giác được có một đôi cánh tay mạnh mẽ yên lặng mà ôm trọn tấm lưng của nàng .
Ngay sau đó nàng liền bị mang tiến vào một cái ôm ấm áp.
Tràn ngập chóp mũi, là hương vị mà nàng quen thuộc,
cũng là hơi thở mà nàng đang chờ đợi bấy lâu, là hương vị thuộc về Mạc
Lặc Nghị Phàm. Trong lúc ngủ mơ nàng hơi hơi nhếch lên khóe môi nở nụ cười,
hướng trong lòng hắn chui chui.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu xuống, ở của trên thái dương của
nàng hôn một cái, ở bên tai của nàng ôn nhu nói: “Duyệt Nhi, anh đã trở về.”
“Nghị ca ca?!” Nguyên bản là ngủ không sâu, Lâm Duyệt phút
chốc mở hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt khí suất mà nàng đang
ngày đêm tưởng niệm này. Tươi cười trong khoảnh khắc đó choáng ngợp cả khuôn
mặt của nàng, kích động hỏi: “Nghị ca ca, anh đã trở lại?”
“Ân, nhớ anh không?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười khẽ
hỏi.
Lâm Duyệt ôm chặt bên hông hắn, đầu gác lên lồng ngực hắnm
liều mạng gật đầu nói: “N