XtGem Forum catalog
Người Ngoài Cuộc

Người Ngoài Cuộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322324

Bình chọn: 7.00/10/232 lượt.

tình yêu, không tiến không lùi, mười phần đúng mực, có lẽ anh thật sự thích cô, cũng có lẽ

là anh đồng tình với cô nhiều hơn nữa.

Thật ra thế nào cũng được, chỉ cần họ trở thành bạn tốt là đủ.

Thế nhưng vận mệnh hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô và anh, sau khi yên ổn được vài ngày, Đường Vũ Ngân bất ngờ nhận được điện

thoại của chủ nhiệm Thường từ bệnh viện: “Vũ Ngân, cậu nhanh chóng đưa

Giản Tiệp về đi . . . . . . Sức khỏe của ông Giản đang chuyển biến xấu

đi nhanh hơn so với chúng ta nghĩ rồi.”

Nét mặt Đường Vũ Ngân thay đổi, bình tĩnh cầm điện thoại, nhanh chóng suy nghĩ đến chuyện nên làm kế tiếp.

Anh nghe thấy người bên kia điện thoại nói cho mình biết: “. . . . .

Còn nữa, người mà ông chủ tịch bên kia phái tới đã đến, muốn đón cậu về

châu Âu, ông Giản cũng đã đồng ý rồi.”

Nghe đến đây, Đường Vũ Ngân khẽ nhếch môi cười.

Chủ nhiệm Thường nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Vũ Ngân, cậu nên suy nghĩ thật kỹ càng, cha nuôi và cha đẻ, cậu nên giúp người nào!”

Edit: Hamano Michiyo

Nguồn: Tử Vi Các

Tin tức quản đốc Tiểu Giản phải rời đi đến nhanh như thế, gần như bất ngờ, khiến cho mọi người vẫn còn đắm chìm trong sung sướng và chiến

thắng của đại hội thể dục thể thao lần đầu tiên tổ chức trong thôn không sao kịp hoàn hồn.

Đến cả Hoa Hoa MM cũng cảm thấy vô cùng luyến tiếc: “Chị phải rời đi nhanh vậy sao?”

“Ừ.”

Giản Tiệp thu dọn hành lý của mình, cô cũng không hiểu vì sao, Đường

Vũ Ngân không nói trước chuyện này cho cô biết, phải đến sáng sớm hôm

nay Giản Tiệp mới biết được, lúc đó Đường Vũ Ngân bất ngờ bảo cô rằng

‘thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều tôi đưa em trở về’. Dáng vẻ không rõ vui

đùa của Đường Vũ Ngân luôn mang theo cảm giác đè nén, khiến cho tay mơ

là cô bị ép buộc đến mức phải liên tục gật đầu.

Mọi người đã cùng nhau chung sống hai tháng, tình cảm đồng chí khá

sâu, cho nên anh em bạn bè trong thôn đều đưa quà chia tay đến, đủ mọi

thứ, cái gì cũng có, thậm chí trưởng thôn với mái đầu hoa râm còn tặng

cô một cái bọc thật lớn.

Giản Tiệp nhìn chằm chằm túi thảo dược đen xì như mực trong tay mình, cái màu này ~ cái mùi này ~ kỳ dị quá…thật sự quá kỳ dị…

“Trưởng thôn, đây là cái gì?”

“Ha ha, Tiểu Giản, nói đến cái vật này, trước tiên để ta kể một câu chuyện xưa cho cháu đã.”

Lại còn có lịch sử lâu đời nữa chứ…

Trưởng thôn bắt đầu lén lút giảng bài lịch sử cho cô: “Ông Lục ở thôn phía trước, cháu biết chứ?”

Tiểu Giản gật đầu, “A, biết.”

Trưởng thôn vô cùng lắm chuyện nói: “Đừng nhìn ông Lục đó bây giờ

cưới vợ sinh con, thật ra trước kia ông ta trèo cây bị phần ngọn chọc

trúng ‘con chim nhỏ’, lớn lên thiếu chút nữa biến thành kẻ bất lực đấy.”

Quản đốc Tiểu Giản: “(⊙v⊙). . . . . . HO????!” Vẻ mặt như đánh hơi thấy mùi ngon, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào hết…

Trưởng thôn tiếp tục nói: “Thế nên là, cháu có biết ‘con chim nhỏ’

của lão Lục kia làm thế nào lớn lên được không? Chính là nhờ có thảo

dược trong tay cháu bây giờ đó! Mấy người trên thành phố, cả ngày chỉ

biết mua đồ ngoại để bổ thận tráng dương, có biết cái gì đâu! Tinh hoa

của Trung Y mà các người cũng không thèm tin tưởng, thể nào chả chịu

thiệt!”

Tiểu Giản đã hơi hơi hiểu được: “Trưởng thôn, ông đưa cho cháu cái này….” Để làm cái quái gì chứ….

Trưởng thôn cười hết sức hiền từ đáp: “Cháu sắp phải đi rồi, ta cũng

không vòng vo nữa. Thật ra ta đã sớm nhìn ra, giữa cháu và Vũ Ngân có

điều mờ ám, gói thuốc này coi như quà mừng kết hôn ta đưa cho hai đứa,

nhớ bảo nó ăn vào đấy…Đàn ông có thể cái gì cũng không có, nhưng ngàn

vạn lần không thể thiếu một ‘con chim’ như sơn pháo [1'> được ^^.”

Giản Tiệp: “. . . . . .”

Giản Tiệp: “. . . . . .”

Giản Tiệp: “. . . . . .”

Im lặng . . . . .

Im lặng . . . . .

Im lặng . . . . .

Năm phút trôi qua, Giản Tiệp mới hiểu được trưởng thôn muốn nói điều gì, vội vàng lau mặt, toát mồ hôi đầy đầu.

So với kiểu chia tay không thể nào tin được của Giản Tiệp, thì bên phía Đường Vũ Ngân rõ ràng thành thục lý tính hơn nhiều.

Đường Vũ Ngân đem những tài liệu quan trọng và thông tin của nhà máy

sắp xếp thành bốn phần: quản lý nhập kho, quản lý xuất kho, quản lý sản

xuất và quản lý dự trữ, mặt khác cũng tìm người phù hợp đến phụ trách

việc hậu cần và tư liệu.

Đường Vũ Ngân đem chúng giao cho Điền Tiểu Diệp, sau đó mới nói lời

tạm biệt: “Tình hình bây giờ và phương hướng phát triển sau này của nhà

máy tôi đều viết hết trong đây, có vấn đề gì cứ gọi điện cho tôi.”

Điền Tiểu Diệp cầm lấy, cảm thấy thật may mắn nói: “Nếu không nhờ có

quản đốc Giản, lấy thân phận của anh, chắc chắn sẽ không thể đến nơi này của chúng tôi.”

“Cũng không hẳn vậy,” Đường Vũ Ngân mỉm cười tươi sáng: “Hai tháng

này đối với tôi mà nói cũng là một cơ hội tốt, được cảm nhận những

chuyện trước kia không dám nghĩ tới.”

Điền Tiểu Diệp bắt tay cùng anh, rất là phóng đại cách thức chào tạm

biệt: “Rất vui được làm quen cùng anh, sau này nếu có chuyện gì cần tôi

giúp đỡ, cứ gọi điện là được.”

“Cám ơn.”

Đường Vũ Ngân bắt tay chào tạm biệt cùng cô, anh có dự cảm, sau này cô ấy sẽ giúp rất đ