
ể em bị tổn thương nữa.” Anh xiết chặt
tay cô, tuy giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo tia kiên định.
“Em sẽ nhớ kỹ, anh nếu còn dám khi dễ, em sẽ bỏ đi không để lại dấu vết, khiến cho anh cả đời không tìm được em, một mình cô đơn sống nốt quãng
đời còn lại.” Cô cười, nụ cười đơn thuần mà xinh đẹp.
“Em nói bậy.” Anh trừng mắt nhìn cô, lại lo sợ cô biến mất lập tức, hối
hả ôm lấy cô: “Em dám một mình bỏ đi, anh sẽ không bao giờ tha thứ!”
“Em trêu anh thôi.” Cô cúi đầu cười thành tiếng, đem tất cả bão tuyết để ở ngoài cửa, chỉ còn lại ấm áp nhu mì.
**************************** Chớp mắt đã đến giao thừa, cô kiên quyết
bắt Ka Ka ở lại, Văn Tĩnh ba người các cô cả ngày vui chơi bất tận, thật là sung sướng. Lâm Thiến cũng mời bọn họ ăn cơm mấy lần. Văn Tĩnh từ
khi bắt tay giảng hòa với cô ta thì cũng không thành kiến nhiều như
trước nữa, cũng may là, những bữa tiệc đó coi như trôi qua trong vui vẻ.
Ngày hai mươi tám tết âm lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý. Ngày hai mươi tám tết âm lịch, Tằng Á Hi và Vũ Hinh chợt quay trở lại thành phố A, đến thăm nhà họ Quý.
Lúc đó đang bão tuyết cơ hồ che lấp các con đường, Hoan Nhan đi mua sắm rất nhiều quà để mừng tuổi, lại đi siêu thị để mọi người lựa chọn quà tặng, mãi đến bảy giờ tối mới về. Trong phòng khách nhà họ Quý đã có hai
người Á Hi và Vũ Hinh đang ngồi chờ.
“Bác gái làm sủi cảo ăn rất
ngon.” Vũ Hinh vừa ăn vừa khen không ngớt lời, lần đầu tiên cô được ăn
mùi vị chánh tông như vậy của mỹ thực Trung Quốc.
“Vậy thì ăn
nhiều vào một chút.” Mẹ Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh, khuôn mặt hiền từ. Á Hi
là một đứa con trai ngoan, vì Hoan Nhan bỏ ra nhiều như vậy. Mọi người
thật lòng hy vọng, Á Hi có thể hạnh phúc, có thể toàn tâm toàn ý yêu
người con gái bên cạnh , làm cho anh thật sự được hạnh phúc.
“Cho thêm một ít gia vị này vào, ăn sẽ càng ngon hơn.” Á Hi dịu dàng nói,
đem dĩa nhỏ để trước mặt của Vũ Hinh, mĩm cười nhìn cô.
Vũ Hinh cũng cười ngọt ngào một tiếng: “Anh Á Hi, anh cũng ăn đi, không cần lo cho em đâu ạ.”
“Anh ăn no rồi, không cần để ý đến anh.” Anh vuốt mái tóc cô, theo thói quen nhìn phía ngoài phòng khách. Hoan Nhan không có ở nhà, anh đến đây cả buổi chiều, cô vẫn chưa về.
Anh có rất nhiều nghi vấn khúc mắc, vẫn chưa giải tỏa được.
Hoan Nhan đi vào phòng khách, nghiêng mặt nhìn thấy phía trong một bàn đang trò
chuyện rôm rả. Hôm nay Văn Tĩnh và Kỳ Chấn đã chạy đi tìm thế giới hai
người, Ka Ka thì đi gặp bạn bè, ngày mai mới quay lại, sẵn tiện đưa Noãn Noãn đi theo tham gia náo nhiệt. Khi Hoan Nhan nhìn thấy Á Hi, đầu tiên là hơi kinh ngạc một chút, lát sau lại cảm thấy may mắn, may mắn hôm
nay vừa đúng lúc Noãn Noãn không có ở nhà.
Nếu để cho Á Hi thấy
Noãn Noãn, không chừng lại kích thích, làm cho anh khôi phục lại chút
xíu trí nhớ..... Hoan Nhan có tâm tư riêng, thật ra cô cũng không muốn Á Hi khôi phục lại như trước, nếu như anh nhớ lại tất cả, vậy làm sao anh và Vũ Hinh tiếp tục được đây? Mà cô, mắt thấy Á Hi yêu cô đau khổ như
vậy, thì cô sao có thể thoải mái đi tìm hạnh phúc của riêng mình?
“Á Hi, Vũ Hinh sao hai người lại đến nơi này?” Thật nhanh. Cô điều chỉnh lại tâm trạng mình, vui mừng chào hỏi hai người.
“Chị Hứa!” Mặc dù Vũ Hinh niềm nở chào lại cô, nhưng không giống như lần gặp trước, vừa thấy cô liền chạy tới nắm chặt lấy tay cô, vô cùng thân mật.
“Thân phu nhân!” Á Hi đứng lên, nhìn cô gật đầu một cái, nói khẽ.
Anh mĩm cười nhìn cô, trên gương mặt bình thản không lộ một chút cảm
xúc gì khác, Hoan Nhan lại cảm thấy mình như sắp bị cái nét mặt không
cảm xúc nhưng lại tràn ngập đau thương ấy nhấn chìm rồi, cô cúi đầu cười nói: “Á Hi, hai người tới cũng không báo trước cho tôi biết, anh xem,
tôi mua một đống quà, nhưng lại không có chuẩn bị cho hai người...”
“Á Hi, anh có nghĩ về nước định cư không?” Thân Tống Hạo cầm lấy mấy túi
nhỏ trong tay Hoan Nhan, bên tay mình cũng có mấy túi, đưa hết cho người làm, mở miệng dò hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ tới, chỉ là đưa Vũ Hinh đi
tham quan Trung Quốc, đúng dịp cuối năm sắp qua năm mới, nên tôi mới
mang cô ấy đến đây chơi.” Á Hi và Vũ Hinh đối diện nhìn nhau cười tủm
tỉm, quan hệ hai người giống như ngày càng thân hơn.
Tim Hoan Nhan khẽ buông lỏng, cũng cười nói theo: “Thật tốt quá, anh và Vũ Hinh hãy ở lại nhà tôi nhé.”
“Chị Hứa, tốt hơn tụi em ở khách sạn....”
“Vậy cũng tốt, tôi ở đây cũng không có người quen, mừng năm mới mà ở khách sạn rất vắng vẻ.”
Á Hi và Vũ Hinh gần như đồng thời mở miệng, nhưng lời thốt ra thật trái
ngược nhau. Vũ Hinh sững sờ, nhìn Tằng Á Hi đứng bên cạnh cô, trong đôi
mắt xinh đẹp toát lên tia lo lắng
“Đúng vậy, Vũ Hinh, Á Hi nói
chính xác, gần bước sang năm mới rồi, ở khách sạn làm gì, trong nhà còn nhiều phòng khách mà, hai người yên tâm ở lại đây nhé.” Nhận thấy bầu
không khí có chút ngượng ngập, Hoan Nhan lật đật nói giải vây.
Á
Hi liếc nhìn cô một cái, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ thản
nhiên ôn hòa nói: “Thân tiên sinh, Thân phu nhân, chúng tôi ở lại đây có phiền gì