
ày, để sống một cuộc sống
bình thường cùng với anh cho đên lúc già thì tốt biết bao!
Nhưng mà cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể vì tâm nguyện của
mình mà làm tổn thương hai người già tốt như thế. Cô thương ông nội đã
khuất, cô thương người cha chồng luôn đối xử với cô cực kỳ tốt...
"Anh đi đi, lúc này có lẽ Thái Minh Tranh....cũng sắp sửa đến đây, hai
người hãy cùng nhau đến trước giường của ba, tuyên bố mọi chuyện, em sẽ
không đi đâu..."
Hoan Nhan cười đầy vẻ đau xót. Cô mở cửa cực nhanh, lập tức đẩy anh ra
ngoài. Cô bám tay vào khung cửa, những giọt nước mắt không kìm nổi thi
nhau lăn nhanh xuống. Phía hành lang bên kia có tiếng giày cao gót mơ hồ truyền đến. Nếu như cô đoán không sai, nhất định là Thích Dung Dung đã
mang Thái Min Tranh tới nơi....
Đứa bé đã hơn bảy tháng... nếu như người phụ nữ mang thai là cô, nếu như người phụ nữ có thể cho sinh hạ cho anh đứa con trai kia là cô, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao?
"Ông xã, coi như em cầu xin anh, anh đừng để cho ông nội thất vọng, đừng để cho ba phải thương tâm, không yên lòng trước khi nhắm mắt xuôi tay,
anh đừng để cho em cả đời này bị lương tâm cắn rứt."
Cô nói xong, bất chấp anh đang điên cuồng nhào tới muốn xô cửa ra. Cô
cũng không quan tâm đến anh đang thất thanh gọi tên cô đầy lo lắng. Cô
liền đóng sập cửa, run rẩy khóa trái cửa lại. Làm xong hết thảy mọi
việc, cô đứng đó hồi lâu, bất động giống như tượng gỗ. Bên tai cô như có tiếng nổ ầm ầm, khiến cô choáng đầu hoa mắt. Dường như cô nghe thấy
tiếng la hét ầm ĩ như muốn nổ trời, từ bên ngoài truyền tới.... Dường
như cô nghe thấy tiếng hỏi han đầy kinh ngạc của bọn người trong hội
đồng quản trị... Dường như cô nghe thấy từng tiếng, từng tiếng nói lảnh
lót của Thích Dung Dung đầy vẻ kiêu ngạo tuyên bố tin tức tốt
lành...Dường như còn có tiếng của Thái Minh Tranh đầy vẻ ngượng ngùng,
mềm mỏng trả lời.... nhưng không hề có tiếng của A Hạo...
Cô nín thở nghe rất lâu, anh vẫn in lặng, vẫn luôn luôn im lặn.
Hoan Nhan không kìm nổi ôm chặt ngực mình, ông xã, nhất định anh phải chịu đựng, không nên quá kích động, không cần lo cho em...
Cô không hề rơi nước mắt thậm chí còn có chút hối hận. Hứa Hoan Nhan,
mày rộng lòng như vậy để làm gì? Mày quan tâm đến một người đã chết bởi
vì người ấy đối với mày quá tốt để làm gì? Mày quan tâm đến ánh mắt của
người đời để làm gì, mày quan tâm đến cái danh tiếng vô nghĩa đó làm cái gì?
Nhưng mà cô vẫn không hề hành động, không hề xông ra kéo người đàn ông
của mình trở lại.... chân cô như bị người đóng đinh ở trên sàn nhà,
không thể động đậy.
Cô biết lời nói cũng giống như hắt nước ra ngoài, nếu như bây giờ cô đổi ý, ba chồng cũng sẽ không hề trách móc cô, nhưng mà cô không thể.
Hoan Nhan bước lảo đảo, ngã ngồi ở trên ghế salon...
"A Hạo, cháu nói đi, rốt cuộc chuyện về người phụ nữ này là thế nào?
Chẳng phải là cháu đang ở cùng với Hứa Hoan Nhan sao? Hai người không
phải là đã phục hôn sao?"
Giọng nói của Thân Tử Kiện có sự thay đổi rất rõ ràng, đầy sự do dự lẫn
hoảng hốt. Mi tâm của ông ta không ngừng nhíu lại. Dù thế nào ông ta
cũng không nghĩ tới tình cản hiện tại, giữa lúc thời khắc này lại xuất
hiện một người phụ nữ mang thai con của Thân Tống Hạo.
"Tôi cùng Nhan Nhan..." Thân Tống Hạo nhìn về cửa phòng đóng chặt kia.
Anh đang đợi, đang đợi cô đi ra ngoài, chờ cô kéo anh trở về...nhưng cô
vậy mà vẫn nen lòng mình...cô thật là tàn nhẫn.
Cô vậy mà cam lòng đẩy anh cho người khác, cô cũng thật là vô tình.
Anh có cảm giác trái tim mình cũng lạnh dần....Trước kia khi thấy cô và Á Hi cùng xuất hiện, anh cũng không tuyệt vọng quá mức như thế này...
Nhưng bây giờ, anh lại có cảm giác rằng...từ trước đến nay cô hoàn toàn
không hề yêu anh như anh vẫn nghĩ. Cô đúng là một người phụ nữ có thể vì đại nghĩa mà buông tay người đàn ông mà mình yêu sâu sắc sao? Có người
đàn bà nào khi đối mặt với một chuyện tàn nhẫn như vậy mà vẫn trấn tĩnh
như thường, đến một chút hốt hoảng cũng không có?
"Em yêu anh không nhiều, không, phải nói chính xác là em hoàn toàn không hề yêu anh."
Thân Tống Hạo loạng choạng xoay người lại, anh nhìn sàn nhà, vẻ mặt vô
cảm, kéo tay Thái Minh Tranh: "Tôi và Nhan Nhan không hề phục hôn, Thái
Minh Tranh...Cô ấy đang mang thai đứa con của tôi, chờ sang năm, khi đứa bé ra đời, tôi sẽ cưới cô ấy. Thái Minh Tranh không dám tin ngẩng đầu lên, cô mừng rỡ nhìn lại Thân
Tống Hạo. Cái loại vui mừng như điên này sắp nhấn chìm cô. Thậm chí còn
chưa từng ôm ảo tưởng, cơ bản là không dám tin, Thân Tống Hạo thế mà lại tuyên bố đứa bé là con của anh, còn phải đám cưới với cô...
“A Hạo...” Thái Minh Tranh kích động, toàn thân run rẩy. Không nghĩ, Thân Tống Hạo bất ngờ buông tay cô ra: “Anh vào thăm ba.”
Thân Tống Hạo xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý đến Thái Minh
Tranh bước chân vụng về đuổi theo anh. Thích Dung Dung nhìn nét mặt thâm thúy của Thân Tử Kiện, lật đật đỡ Thái Minh Tranh: “Thái Minh Tranh,
con đi đứng cẩn thận kẻo động đến bào thai. A Hạo lo lắng cho bệnh tình
của ba mình nên mới lậ