
trêu hoa ghẹo nguyệt,
cũng đừng trách em thẳng tay bỏ anh.” Cô nhu thuận ghé vào ngực anh, miệng uy
hiếp nói.
Đối với sự uy hiếp
của cô, anh tuyệt không để ý, ngược lại còn cười đến thực ngọt ngào. Anh thích
cô vì anh mà ghen, bởi vì điều này chứng tỏ cô coi trọng anh.
“Anh sẽ không cho
em có cơ hội bỏ chồng đâu.” Lập tức nâng cằm của cô, khéo léo hôn lên đôi môi
như mật của cô.
Lại một lần nữa,
Vương Ninh Hinh không hề phòng bị, lâm vào hoàn cảnh bị kích thích, cô phản xạ
tính giãy giụa, lập tức lại bị hòa tan. Anh hôn như vậy thật thân thiết, lại ôn
tồn, giống như che chở cho bảo bối, cô rõ ràng cảm nhận được sự trân trọng, yêu
thương của anh với mình.
Vương Ninh Hinh chỉ
cảm thấy hồn phách như bị hút đi, chìm đắm trong nhu tình ngọt ngào, cô không
muốn, muốn đẩy anh ra nhưng lại càng khiến anh mãnh liệt hơn.
“Em… vì sao?” Diêm
Tính Nghiêu trừng mắt nhìn cô, khẩu khí bất mãn giống như bị đoạt mất bảo bối,
khuôn mặt đỏ bừng, tóc rối rối, như bị tạt nước lạnh nên có chút hung hăng.
“Em… em có bệnh, có
bệnh độc…” Cô thật sự vô tội.
“Bệnh như vậy thì độc
cái gì, anh không sợ!” Nói xong lại hướng đến cánh hoa kia định tiếp tục.
“Không được!” Vương
Ninh Hinh lập tức vươn bàn tay nhỏ bé che cái miệng của anh lại, cô băn khoăn,
vạn nhất anh hôn quá rồi thú tính nổi dậy… thì cô phải làm sao? Lần trước cô cơ
hồ còn không thể chống cự lại sự xâm nhập của anh, huống chi lại ốm yếu như hiện
tại?
Khóe mắt thoáng
nhìn anh, rất có bộ dáng hoành hành ngang ngược, cô lập tức chuyển khẩu khí, vẻ
mặt đáng thương nhìn anh. “Người ta đã giữa trưa rồi mà chưa ăn cái gì, hiện tại
bụng rất đói.” Cô nắm tay anh nói: “Anh đi ra giúp em tìm đồ ăn được không?”
“Này… được rồi!”
Tuy rằng còn muốn hơn nữa, nhưng vị hôn thê của anh, cũng không phải là có kinh
nghiệm phong phú, nhiệt tình như lửa giống những bạn tình trước kia của anh, nếu
thực dọa cô, chỉ sợ người khổ là anh! Anh không tình nguyện thở dài, với tay đến
đầu giường, “Em thay lễ phục này trước, rồi chúng ta xuống dưới tìm chút gì đó
ăn tạm, cũng không nên ăn no, để tránh không ăn được tiệc tối.”
“Tiệc tối?!”
“Là tiệc đính hôn của
chúng ta, bà nội nói hôm nay là ngày hoàng đạo, cho nên quyết định đêm nay tổ
chức lễ đính hôn cho chúng ta. Có điều em yên tâm, anh lo thể lực của em không
thể chịu nổi, bởi vậy em có thể nghỉ ngơi tùy thích, lần này cũng chỉ mời người
thân và vài người bạn tham dự thôi.”
Nghĩ đến khi anh đi
vào Vương gia, ở đại sảnh gặp một gã nhã nhặn, tuấn tú trẻ tuổi, anh nói cái gì
mà… Hinh tiểu thư có thể đi thưởng thức nhạc hội…
Bởi vậy, Diêm Tính
Nghiêu quyết định muốn cô đến Diêm trang ở cùng anh. Cứ như vậy, anh chẳng những
có thể gặp cô thường xuyên, gia tăng cơ hội tiếp xúc, cũng làm cho cô quen với
sự tồn tại của anh, lại có thể đoạn tuyệt với những gã có ý định với cô.
Đương nhiên đây chỉ
là anh lén quyết định, Hinh nhi nhất định không đồng ý, cho nên… anh gian trá nở
nụ cười, đợi đến Diêm trang, anh sẽ bắt cô phải ở lại, đến lúc đó cô cũng hết
cách.
“Có cần phải gấp đến
như vậy không?” Đương nhiên chỉ là nói vui, với điều kiện như Diêm Tính Nghiêu,
có rất nhiều nhà có con gái tranh nhau muốn gả cho anh. Diêm gia lựa chọn Vương
Ninh Hinh, người ta chỉ biết hâm mộ cô là người may mắn, điểm ấy tự cô sẽ biết.
Dù sao Diêm thị cũng là tập đoàn lớn, còn Vượng thị chỉ là xí nghiệp dạng
trung, đã nói như vậy rồi, thì cô còn có thẻ chạy đi đâu được nữa!
Nếu đáp ứng rồi, cô
tự nhiên sẽ không giãy giụa vô ích. Nhưng đối với hiệu suất siêu nhanh của anh,
cơ hồ vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Gấp, đương nhiên gấp!
Em có biết bao nhiêu người đang muốn có được em không?” Anh ôm cô thật chặt.
Cử hành nghi thức
công khai, xác định danh phận, chủ yếu là để cho những tên dám mơ tưởng xa vời
kia chấm hết hi vọng. Nếu không, anh cũng không thể ngăn cản những tên kia có ý
đồ với cô.
Nghe lời nói của
anh mang theo ý độc chiếm mãnh liệt, đổi lại là cô gái khác, mười thì có đến
chín tràn đầy vui sướng, mừng rỡ như điên, lập tức nhào vào lòng anh, nhưng
Vương Ninh Hinh thì lại hồn bay phách tán. Ông trời ơi! Cô mới mười lăm tuổi, vẫn
còn vị thành niên mà!
Cô mạnh tay đẩy anh
ra, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng. “Chỉ là đính hôn mà thôi,
anh, anh, anh… đừng có xằng bậy!”
“Xằng bậy? Ở đâu?
Thương em còn không kịp, sao lại có thể xằng bậy chứ?” Anh vẻ mặt biểu tình như
bị vũ nhục, đáy mắt lại lóe một tia dị thường, nhẹ nhõm thở dài một hơi mà
Vương Ninh Hinh lại không phát hiện.
Cùng vị hôn thê
thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao có thể coi là chuyện xằng bậy,
đúng không?
Vương Ninh Hinh cuối
cùng cũng bị Diêm Tính Nghiêu lừa đến ở tại Diêm trang.
Mà hiện tại, Diêm
Tính Nghiêu lại thích nhất là buổi sáng, bởi vì mỗi buổi sáng khi anh tỉnh lại,
mở mắt ra sẽ thấy vẻ đẹp làm cho anh quyến luyến không thôi, nhìn trăm lần mà
không hề chán, đó là vẻ đẹp tươi mát trong sáng của Hinh nhi. Theo thời gian
trôi qua, ngày qua ngày dần khắc sâu vào tâm tr