
í anh.
Thỏa mãn thở dài,
nhẹ nhàng hôn lên chiếc má hồng hồng của cô, Diêm Tính Nghiêu mới đứng dậy đi
thay quần áo rồi xuống lầu. Mỗi buổi sáng, anh đều đến phòng tập bên trong Diêm
trang cùng sư phụ luyện võ hai tiếng, đây là thói quen mà anh từ nhỏ đã hình
thành.
Không bao lâu, người
làm ở Diêm trang cũng dần dần thức dậy, quét rác, lau bàn,… phòng bếp bắt đầu
truyền ra thanh âm của tiếng xoong chảo.
Mỗi ngày buổi sáng
đúng sáu giờ đồng hồ, sau khi tân trang chỉnh tề, Diêm lão phu nhân mới đi ra
khỏi cửa phòng, đến đại sảnh ngồi ở vị trí cố định, chờ người giúp việc lấy một
ly trà xanh, rồi mới bắt đầu một ngày của Diêm lão phu nhân.
Diêm lão phu nhân
đang uống trà, đột nhiên nghĩ đến… “Nghiêu nhi tối hôm qua hình như nhờ chuẩn bị
trà long nhãn táo đỏ.”
“Nhớ mà, chuyện của
tiểu thiếu gia, Đoạn tẩu nào dám quên! Mới vừa rồi khi pha trà, tôi đã chuẩn bị
hết rồi.” Dì Quyên lấy nó đến, rồi đặt trên bàn trà, bắt đầu phân loại.
“Nhớ rõ làm ấm một
giờ đồng hồ trước khi dùng.” Lão phu nhân đặt chén trà xuống, “Trà long nhãn
táo đỏ uống vào mùa đông thì không thể tốt hơn, Nghiêu nhi luôn luôn sơ ý,
nhưng lại nhớ rõ danh phẩm dưỡng sinh bổ khí này.”
Dì Quyên xuy một tiếng
bật cười, hầu hạ Diêm lão phu nhân đã hơn một phần ba cái thế kỷ, tình cảm giữa
hai người đã sớm vượt qua quan hệ chủ tớ, khi tán gẫu cũng không đố kỵ.
“Anh làm sao lại nhớ
rõ trà long nhãn táo đỏ, nếu không phải gặp Hinh nhi thể chất mảnh mai lại sợ lạnh,
mới muốn bồi bổ cho con bé, ngày hôm qua còn quấn quít lấy ta đòi phương pháp
pha chế! Ta còn thấy anh dặn dò Đoạn tẩu chuẩn bị đồ ăn hàng ngày thế nào, đề
phòng không hợp khẩu vị của Hinh nhi.” Lão phu nhân nói rồi tiếp tục xem báo,
Dì Quyên ở bên cạnh ghen tỵ nói: “Người ta thường nói, nữ sanh ngoại tộc, nhưng
tôi thấy tiểu thiếu gia cũng thế, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy anh vì ai
mà tận tâm tận sức như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hinh nhi, mặc kệ là
đang ăn hay đang ngủ, anh phải sắp xếp ổn thỏa mới yên lòng.”
Kỳ thật Dì Quyên
cũng không phải là ghen tỵ, bà cũng rất yêu thích Hinh nhi, người tương lai sẽ
là thiếu phu nhân của Diêm gia. Nhưng tiểu thiếu gia mà bà biết, tính cách ác
liệt, vừa nóng nảy vừa thô bạo, chưa từng thấy anh ôn nhu biết cách săn sóc như
thế bao giờ. Biết Hinh nhi thích ăn đường, trên người liền mang theo đồ ngọt; Vận
động rất hữu ích, mỗi ngày buổi tối đều thấy cùng cô dâu mới ngọt ngào thân mật
tản bộ ở hoa viên. Thấy tiểu thiếu gia như vậy, bà không thể không hoài nghi
anh đầu anh có bị sét đánh trúng không nữa?
“Con gái của người
ta kết hôn liền có con rể, còn tôn tử của nhà ta mới đính hôn, mà cái gì cũng
không có.”
“Nói bậy! Bọn họ
tình cảm là chuyện tốt. Từ khi Hinh nhi đến ở, Nghiêu nhi cũng không đi lại với
bọn huynh đệ lêu lổng của anh, như thế không phải là tốt sao? Đây cũng là
nguyên nhân ta đồng ý cho anh đính hôn, bởi vì đứa trẻ Hinh nhi này có thể khống
chế được con ngựa hoang của Diêm gia chúng ta.” Diêm lão phu nhân tuyệt không
ăn dấm chua khi thấy tôn tử săn sóc cháu dâu tương lai, ngược lại còn cảm thấy
thực vui mừng.
“Không phải là Hinh
nhi khống chế con!” Cô thậm chí còn không có ý niệm khống chế anh trong đầu!
Diêm Tính Nghiêu một thân đồng phục nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tóc vẫn còn ướt
cho thấy anh vừa tắm xong, “Là con tự nguyện đầu hàng.” Dáng người to lớn một
mét tám cúi xuống, hôn lên má Diêm lão phu nhân và Dì Quyên. “Buổi sáng tốt lành,
bà nội và Dì Quyên càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp.”
Diêm lão phu nhân
cũng cao hứng, Dì Quyên lại có điểm nghi hoặc, “Bình thường ta cũng xinh đẹp vậy,
hôm nay vì sao lại đổi thành ngày càng trẻ?” Tuy rằng tuổi trẻ cũng tốt lắm,
nhưng… vẫn cảm thấy khẩu khí của tên tiểu tử này có vấn đề, rất kỳ lại!
“Bởi vì con ngửi thấy
mùi ghen tỵ trên người Dì Quyên.” Anh nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Nghe
nói ăn nhiều dấm chua rất tốt cho thân thể, cho nên con mới nói người ngày càng
trẻ nha!”
“Là như thế sao?”
Là người thành thật nên dù bà còn nghi hoặc nhưng lại không thể lý giải nổi.
Diêm lão phu nhân
nhịn cười, trừng mắt nhìn tôn tử liếc mắt một cái, ám chỉ anh: “Giễu cợt trưởng
bối là hành vi không đúng!”
Diêm Tính Nghiêu cười
cười nghịch ngợm.
Lão phu nhân cười
xòa, cũng không chấp anh nói. “Đi đi, lên lầu gọi bảo bối của con xuống dùng bữa
một chút, nếu không sẽ không kịp đi học.”
“Dạ, tiểu nhân tuân
theo ý chỉ của lão Phật gia!” Anh khom người nói.
“Đi!” Không chịu được
sự nghịch ngợm của tôn tử, lão phu nhân mở miệng nói, mặc dù trách cứ, nhưng lại
không dấu được ý cười ở đáy mắt.
“Đại
phôi đản!” Diêm Tính Nghiêu vừa bước vào cửa phòng, thì một “Tiểu đạn pháo”
liền bắn thẳng vào hắn, hắn dùng song chưởng lập tức ôm lấy “Tiểu đạn pháo” này
vào lòng.
Vương
Ninh Hinh nắm lấy cổ áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng lên, đôi
mắt to sáng trong suốt cũng như đang phun lửa. “Tối hôm qua anh hôn trộm em
đúng không?”
“Nào
có, sao anh phải hôn trộm em?” Hắn vẻ mặt vô tội nói.