
ại.
Vương Ninh Hinh
nhìn cha và vị khách ngoại quốc trông rất quen, cảm thấy có chút kỳ quái. Một
bên đã năm mươi, một bên tuổi vừa đủ nhập ngũ, nếu là bằng hữu, tuổi cũng thua
kém nhiều, còn nếu là khách bình thường thì có vẻ không đúng lắm.
“Vương đổng sự, tiểu
thư đây là…” Lôi Khắc An Đức Sâm đang nói chuyện bỗng lơ đãng quay sang, bắt gặp
đôi mắt trong như nước mùa thu, nháy mắt đã thất thần.
Vương Thiên Hữu kéo
nữ nhi lại gần, “Đến đây, để ta giới thiệu, đây con gái một của ta Vương Ninh
Hinh, bây giờ vẫn còn đang đi học; Hinh nhi, vị này là Lôi Khắc An Đức Sâm, là
người Pháp, cũng là tân tổng tài của công ty đá quý Lôi Khắc, cùng hợp tác làm
ăn với Vương thị của chúng ta.”
“An Đức Sâm tiên
sinh, hân hạnh gặp mặt!” Cô dùng tiếng Pháp mềm mại chào anh.
“Xin chào, thực
vinh hạnh có thể làm quen với tiểu thư xinh đẹp Vương Ninh Hinh, em có thể gọi
tôi là Lôi Khắc.” Lôi Khắc hôn lên bàn tay trắng nõn như ngọc của cô, nhìn biểu
tình của cô có chút kinh diễm.
Vương Ninh Hinh tuy
rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã có một phong thái thanh linh tuyệt mỹ, vì thế tương
lai chắc chắn sẽ càng xuất sắc bất phàm hơn.
Vương Ninh Hinh đối
với lời khen từ người khác phái đã thành thói quen, chỉ mỉm cười đáp lễ, cũng
không để tâm.
Lôi Khắc An Đức Sâm
thật vất vả mới thoát khỏi lúm đồng tiền thanh nhã mê người của cô, “Vương đổng
sự thật là có phúc khí, hợp tác với ngài lâu như thế, hôm nay ta mới biết ngài
có một nữ nhi mê người thế kia, so với kim cương còn trân quý hơn. Lệnh thiên
kim tuyệt đối là mỹ nhân cao quý tao nhã nhất mà ta từng thấy.’
“Ha ha ha, ngài quá
khen rồi. Có điều, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên là
trân quý hơn gấp vạn lần.” Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của
Vương Thiên Hữu.
“Cha, cha với An Đức
Sâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.”
Vương Thiên Hữu nắm
lấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, “Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảo
bối của cha uống trà trưa?”
“Khi nào cha rảnh
a, bye!” Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đi
vào trong thang máy.
“A…” Vương Ninh
Hinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nào
biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc
lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.
“Là anh!” Diêm Tính
Nghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa.
“Nghiêu, sao anh lại
ở đây?” Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a!
Thở phì phì trừng mắt
liếc cô một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏ
bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.
Từ khi biết Hinh
nhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởi
vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đi
học.
A, nhìn sắc mặt anh
chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết anh không chỉ
tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm
anh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiến
anh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãn
vậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau!
Diêm Tính Nghiêu
khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng
bị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giận
như vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.
“Nghiêu, anh tức
cái gì thế?” Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừa
rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè
nữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Diêm Tính Nghiêu
hôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường cong
ôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thể
anh, cùng anh hợp làm một.
Ánh mắt đầy dục niệm
đánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần
dần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đó
như có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao.
Vương Ninh Hinh
không biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Hai
tay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, mà
biện pháp này cũng rất hữu hiệu.
Diêm Tính Nghiêu vừa
hôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cô
như cũ.
Cô cong người về
phía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vào
da thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong
lòng anh.
Anh nóng bỏng đoạt
lấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến
mê người của cô. “Hinh nhi…” Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ
toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười một
cái, môi anh hôn lên môi cô, đ