
Tuy rằng
nguyên nhân khiến em cảm thấy không tốt hoàn toàn là lỗi của anh, nhưng dù sao
cũng cảm ơn ý tốt này.” Cô mơ màng thản nhiên gục đầu vào ngực anh, tuy rằng cô
miệng thì trêu chọc, nhưng cử chỉ ôn nhu này trước nay chưa từng có, làm anh
vui mừng không thôi.
Vương Ninh Hinh đột
nhiên cảm thấy cái mũi rất ngứa, nhịn không được hắt xì một cái.
A, cô sao lại quên
thân thể mình không chịu nổi gió lớn, nhất định là bị cảm rồi.
“Em ốm sao?” Anh
cũng thấy cả kinh, thân thể trong lòng dường như ấm hơn bình thường, vốn đang cảm
thấy khuôn mặt cô hồng hồng đáng yêu, anh đặt tay lên trán cô, đột nhiên kêu
to: “Em sốt rồi!”
Khó trách cô đột
nhiên lại trở nên nhu thuận.
“Chắc vậy.” Đầu cô
có nhiều điểm mờ mịt, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Thì ra đau đầu là do
bệnh, không phải là do anh đánh, vừa rồi thật sự đã hiểu lầm anh. “Em không chịu
được gió lớn, nhất định là cảm lạnh do trúng gió rồi.”
“Đáng chết! Đầu em
chỉ để trang trí thôi sao? Chuyện quan trọng như thế sao không nói sớm?” Anh lập
tức ôm cô lên xe, cởi áo trên người khoác vào cho cô, kéo hai tay áo qua cột chặt
vào phần eo của mình. Cô hiện tại cả người không chút sức lực nào, anh không muốn
tới bệnh viện rồi mới phát hiện không thấy bạn gái đâu cả.
“Em quên mất!” Tiếng
nói nhỏ nhẹ mang vẻ oán hận: “Đừng làm ồn nữa, em bệnh rồi, không được nói to với
em.”
“Em…” Quên đi, hiện
tại đi tìm bác sĩ là quan trọng nhất.
“Tình huống thật sự đã
nghiêm trọng như vậy rồi sao?”
“Ngốc ạ, nếu không
nghiêm trọng, sao anh có thể để hai mẹ con em xuất ngoại? Em và Hinh nhi là người
quan trọng nhất của anh, là bảo bối yêu quý nhất, anh cũng thật chẳng muốn phải
xa mẹ con em!”
Vương Ninh Hinh cảm
mạo đến nửa đêm, cô chỉ cảm thấy đầu óc cháng váng, toàn thân xương cốt đều đau
nhức, vốn muốn tìm cha mẹ để làm nũng, lại nghe thấy đoạn đối thoại ở trong
phòng ngủ.
“Sau khi cùng anh kết
hôn, ta đã thề trước mặt Thượng Đế đồng cam khổ cộng, cùng chung hoạn nạn với
anh. Giờ anh gặp khó khăn, sao có thể bỏ anh để đến Hoa Kỳ tránh đầu sóng ngọn
gió? Em không cần!”
“Linh, anh đương
nhiên hiểu tâm ý của em đối với anh, nhưng mà… lần này không thể, công ty thật
sự đã đến thời điểm tồn vong, một khi cổ phiếu bắt đầu xuống giá, thì kế tiếp sẽ
là phản ứng dây chuyền… Aizz, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với ác mộng, anh không
thể phân tâm mà chiếu cố đến hai người nữa. Rất nhiều phóng viên truyền thông
giống như đỉa đói vậy, gắt gao bám lấy chúng ta, đến lúc đó cho dù tránh ở
trong nhà không ra ngoài cũng không thể bình an được, chỉ điểm này thôi đã muốn
điên lên rồi… cho dù không vì chính mình cũng nên suy nghĩ cho bảo bối của
chúng ta. Hinh nhi bị chúng ta nuông chiều quá mức, con nó có thể chấp nhận biến
cố lớn như vậy sao?” Ông thở dài rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa đến Hoa Kỳ chỉ là tạm
thời, chờ qua một thời gian, em cứ yên tâm, anh sẽ lập tức đến đón em để cả nhà
đoàn tụ.”
“Em… em không muốn
đi!” Vương Tôn Tinh thương tâm khóc, nói: “Thật sự không ai chịu giúp chúng ta
vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Anh và nhà chúng ta không phải giao tình đã
lâu à? Có điều mấy triệu cũng không phải cái gì quá lớn? Chẳng lẽ…”
“Mấy năm qua kinh tế
đình trệ, hơn nữa tài chính toàn cầu có nguy cơ gặp khủng hoảng, xí nghiệp chưa
tới mức bị phá sản là may rồi. Mà người có năng lực hỗ trợ , aizz…” Vương Thiên
Hữu cảm khái nói: “Thời cuộc là vậy, càng hà khắc thì càng xuất hiện nhiều kẻ
tiểu nhân, chỉ có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, chẳng khác nào
bỏ đá xuống giếng. Ai! Thương trường vô bằng hữu, thật sự là câu nói chí lý.”
Vương Tôn Linh vì
chồng mà tuyệt vọng, vẻ mặt đau lòng, lại vẫn truy vấn nói: “Vốn không có ai chịu
đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?”
Vương Thiên Hữu thở
dài. “Chỉ có Diêm thị có vẻ đặc biệt. Nói đến Diêm thị ngày thường cũng không
hay đi lại với chúng ta, cho nên đối tượng cầu viện của anh không có bọn họ,
nhưng hai ngày trước, người của Diêm thị lại chủ động điện đến báo, họ nguyện ý
giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng lại có điều kiện…”
“Như thế nào?”
Vương Thiên Hữu do
dự hồi lâu, mới nói: “Diêm thị yêu cầu thành thông gia với Vương thị chúng ta.”
“Thông gia?” Vương
Tôn Linh kinh ngạc không thôi, “Đây có phải là đùa không? Chúng ta chỉ có mỗi
Hinh nhi, nhưng năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn là cái tiểu hài
tử, sao có thể kết hôn?!”
Diêm thị? Kết hôn?
Vương Ninh Hinh sắc
mặt càng trắng hơn, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống sàn, trong đầu đau nhức
không thể nghĩ ra chuyện gì. Tiếng nói của cha mẹ nhẹ nhàng chảy qua tai, cô
cái gì cũng nghe không rõ lắm.
“Thực xin lỗi em,
tuy rằng chúng mình không thể giàu có như trước nữa, nhưng Hinh nhi vẫn là bảo
bối duy nhất của mình, liều mạng bỏ đi xí nghiệp Vương thị… anh cũng muốn Hinh
nhi giống chúng ta, có thể có một hôn nhân hạnh phúc, được lấy người mình yêu…
anh sẽ không đáp ứng cái loại hôn nhân chính trị lạnh lùng này… mình còn trẻ,
có thể làm lại từ đầu…”
“Không đ