
t đâu!” Ba người bộ dạng “lương
thiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách Đoạn
Chi.
“Không!” Đoạn Chi
không kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng không
dám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô…
sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”
“Coi thường mày thì
sao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tự
động rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”
“Mình … không thể
làm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt
… đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mu
bàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nước
mắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.
Trước đây, chịu đủ
mọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ
khắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìn
trừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cực
điểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.
Những nữ sinh này
cũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt mày
ra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.
“Chỉ cần mày nhường
quyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từ
chối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốt
nhất mày đừng từ chối nữa.”
“Buông Đoạn Chi
ra!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Vương Ninh Hinh đã
xông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.
Đoạn Chi nhìn Vương
Ninh Hinh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không được
khóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặt
thoáng có điểm mừng rỡ. “Ninh Hinh… Ninh Hinh…”
Vương Ninh Hinh thật
cẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoài
ra không còn tổn thất nào khác.
Vương Ninh Hinh
trong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Vương Ninh
Hinh, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái,
Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.
“Bạn là Vương Tuyết
Lê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang một
bên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạn
cùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với các
bạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”
“A… tôi…” Cái này gọi
là không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Vương Ninh Hinh tuy rằng
không quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thực
không có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc Ninh
Hinh rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chị
hai.
“Chúng tôi chỉ muốn
con bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại không
nghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó một
chút, xem có thông minh ra tí nào không.”
Không nghĩ tới những
cô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắng
đen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộc
đối phương.
Loại người dã man
này căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Vương Ninh Hinh trực
tiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộc
thi, mình có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên là muốn
trở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ý
cười nhạo nói. Với Vương Ninh Hinh xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểu
thư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến mà
không nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiên
không thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.
“Bạn mới là đại ngu
ngốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đi
mắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắng
thì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Vương Ninh Hinh, từ đáy lòng
cô cảm thấy rất khó chịu.
“Con xấu kia … mày
muốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗi
đau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻ
đó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao Thụy
Sĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.
“A!”
Tiếng hét chói tai
vang lên…
Thấy con dao đang
hướng đến chỗ các cô, Vương Ninh Hinh vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại không
kịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.
Đột nhiên, không hiểu
sao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, không
cảm thấy đau đớn gì.
“Diêm Tính
Nghiêu?!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ