
anh lầm… rồi , em… bởi vì… bởi vì lái xe đang
chờ trước cửa, cho nên… em có thể về nhà ăn, không cần phiền anh.”
“Lý do!” Xem anh dễ
bị lừa gạt thế sao, anh như thế nào nhìn không ra cô đang viện cớ chứ? Anh uy
hiếp nói: “Hôm nay nếu không nói thật đừng mong anh để em đi, nói được làm được,
không tin em có thể thử!”
Thấy anh khẩu khí
mười phần hống hách, Vương Ninh Hinh lập tức hiểu anh định làm thật, liếc mắt
qua không gian yên tĩnh xung quanh, phát hiện không có người nào có thể cứu cô,
cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ ủy khuất, liền kêu to một tiếng: “Chán ghét, rõ
ràng là mỗi lần đều dùng ánh mắt hung tợn nhìn em, giống như em là quái vật,
làm chướng mắt người khác vậy. Nhìn ánh mắt như vậy, tất nhiên là phải trốn đi
rồi, có ai thích chính mình trở thành quái vật? Anh đã chán ghét em, vì cái gì
mà em phải yêu thích lại cơ chứ?” Trừng mắt liếc anh một cái, nói to hai chữ “Đại
ngốc”, rồi Vương Ninh Hinh xoay người bỏ chạy.
Diêm Tính Nghiêu
choáng váng, ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang nổi giận bỏ đi, cũng
không biết trải qua bao lâu, cho đến một tiếng chim hót cắt qua khu rừng trống
vắng, anh mới lấy lại tinh thần. Anh không biết nên khóc hay nên cười. “Thì ra
em nghĩ như thế? Làm sao lại coi em là…” Làm sao có thể động lòng với quái vật
được chứ?
“Đinh…” đồng hồ báo
thức Tiểu trư vang lên.
Từ trên trang sách,
khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên. “A, đã đến giờ!” Cô lưu luyến không nỡ rời cuốn
sách đã đọc được hai phần ba, thôi để mai đọc tiếp vậy!
Bỏ áo ra ngoài quần,
cô đứng dậy xuống lầu, định uống một chén trà nóng trước khi đi ngủ, trà này
giúp người ta ngủ ngon hơn, đây cũng là thói quen hàng ngày của cô.
“Cha!” Nhìn thấy
cha đang ngồi trên sofa dưới phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, cô vui mừng nhào
vào lòng cha, dang hai cánh tay ôm lấy cha mà nũng nịu nói: “Cha có mang quà về
cho con không? Hinh nhi đã vài ngày không gặp cha rồi, cha biết con nhớ cha đến
thế nào không!”
“Cha cũng nhớ tiểu
Hinh nhi của cha.” Ôm lấy thân hình ấm áp, nghe tiếng nói ngọt ngào của nữ nhi,
Vương Thiên Hữu liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mỏi mệt mấy ngày trời cũng
tiêu tán hơn phân nửa.
“Cha không thương
Hinh nhi, cũng không biết Vương chủ tịch làm những gì, mà mấy ngày nay luôn sớm
đi tối về.” Cô hừ một tiếng, không tin nói: “Nếu cha thật sự nhớ Hinh nhi, vậy
sao không sớm trở về cùng Hinh nhi dùng bữa tối?”
Ông cười khổ nói:
“Cha cũng muốn vậy, có thể cùng Hinh nhi bảo bối đáng yêu của cha ăn cơm và nói
chuyện, là hưởng thụ lớn nhất của cha, nhưng mà gần đây công ty đã xảy ra một số
chuyện, làm cha bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có,
chỉ hận mình không phải là ba đầu sáu tay.”
“Thì ra là vậy,
thương cha quá đi… con xin lỗi, cha, là Hinh nhi không đúng.” Cô lúc này mới
phát hiện cha gầy đi nhiều, thần sắc cũng có chút tiều tụy, Vương Ninh Hinh tâm
tình phức tạp, hàng lông mày nhăn lại. “Công ty xảy ra chuyện lớn sao? Có rắc rối
lắm không cha? Hinh nhi vô dụng, không có biện pháp giúp cha bớt phiền.”
Vương Thiên Hữu vuốt
mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc, chỉ cần nhìn thấy Hinh nhi mỉm
cười ngọt ngào, là phiền não của cha sẽ biến mất hết, tâm tình cũng sẽ tốt hơn,
là Hinh nhi giúp cha nhiều nhất a. Còn chuyện công ty, chờ con lớn lên hãy nói,
trước mắt có cha lo rồi, không cần phiền tiểu bảo bối hao tổn tâm trí.”
“Nhưng mà…” Thấy
cha ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ mệt mỏi cùng lo âu, cô biết sự tình nhất định
không đơn giản.
“Không nhưng mà, chỉ
cần con khoái lạc mà sống, chuyện này có cha xử lý đủ rồi, con cũng đừng nghĩ
nhiều, làm tổn hao tâm trí.” Vương Thiên Hữu không muốn đặt rắc rối lên người nữ
nhi của mình, Hinh nhi tuy là con gái một của ông, tương lai sẽ là người thừa kế
duy nhất, nhưng trước mắt cô vẫn còn nhỏ tuổi, cuộc sống vẫn là vô ưu vô lo, chỉ
có điều… nguy cơ lần này ông có thể thuận lợi vượt qua được không? Mặc kệ như
thế nào, vì ái nữ và xí nghiệp Vương thị, ông nhất định phải cố hết sức mình, nếu
lần này thua thì không thể nào gượng dậy được. “Mọi chuyện cha sẽ lo.”
Vương Ninh Hinh
nhìn thẳng vào mắt ông. “Vâng!” Cô ôm lấy tay ông, khuôn mặt phớt hồng xinh xắn
vui vẻ cười nói, “Cha cố lên, Hinh nhi vĩnh viễn ở bên cha.”
Vương Thiên Hữu ôm
chặt nữ nhi cười ha ha, hôn lên gò mà thơm tho của cô nói, “Đây mới là bảo bối
ngoan của cha!”
“Đúng là phụ nữ lúc
nào cũng có thể tán gẫu được, không cần ngủ sao? Ngày mai bộ không phải đi học,
đi làm nữa?” Vương Tôn Linh xinh đẹp hai tay khoanh, bộ dáng nhăn nhó, nếu thêm
một đôi mắt kính hình tam giác, thì rất giống Lý hiệu trưởng trong phim hoạt
hình “An Ni công chúa”.
“A, sữa sữa, con muốn
uống sữa.” Vương Ninh Hinh lập tức nhảy ra khỏi lòng cha, nói nhỏ rồi đi vào
phòng bếp. Cô rất sợ mẹ mình lải nhải.
Vương Thiên Hữu động
tác không nhanh không chậm, đứng lên ôm lấy vợ mình, “Bà xã yêu quý…
Hoa uyển học viên –
phòng học năm hai
“Ninh Hinh!” Đoạn
Chi đến chỗ ngồi của Vương Ninh Hinh, ánh mắt chờ đợi.
“Có việc gì không?