XtGem Forum catalog
Người Tình Của Đại Ca

Người Tình Của Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322105

Bình chọn: 7.5.00/10/210 lượt.

sinh ở đây ai nấy sắc mặt đều

trắng bệch.

“A, sao lại không

đau nhỉ?” Vương Ninh Hinh buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước.

Cô giương mắt nhìn lên…

Sao lại là anh? Một

ngày thấy anh hai lần, thật đúng là khiến trái tim Vương Ninh Hinh chịu không nổi.

Diêm, Vương hai nhà

đều là đại thương gia ở Đài Bắc, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đại

khái là lập trường của hai người khác nhau, Vương Ninh Hinh thấy anh thì liền lẩn

trốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà anh cũng làm ngơ. Bởi vậy mặc

dù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.

“Không đâm trúng

đương nhiên sẽ không đau!” Diêm Tính Nghiêu tức giận trả lời.

Nhìn thấy Vương

Ninh Hinh bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng anh, làm anh vừa tức giận lại vừa buồn

cười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, anh tức giận

nắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”

“Em…” Vương Ninh

Hinh rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của anh, mới phát hiện người

vừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm,

mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo,

còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát các

cô.

“Ngu ngốc! Em nghĩ

cơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”

“Em… em…” Vương

Ninh Hinh hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh làm cho điếc,

giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của anh. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy,

cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu,

nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.

“Em cái mà em?

Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác anh

kìm lại khẩu khí của mình.

“Em… em cũng không

phải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương,

ánh mắt vô tội nhìn anh.

Diêm Tính Nghiêu

nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự,

không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đại

ngốc nữ!”

Cũng do chính mình

lỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạng

của cô.

Vừa nãy chỉ cách một

ly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải anh động tác

nhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngay

tại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm anh suy sụp cùng hờn

giận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗng

dưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.

“Đau!” Vương Ninh

Hinh hừ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn.

Diêm Tính Nghiêu lập

tức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em có

biết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”

Vương Ninh Hinh vỗ

về cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn anh. Diêm Tính Nghiêu bị

nhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em sau

này còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mang

theo vài phần ôn nhu.

Nhìn đại ca ôm tiểu

mỹ nhân trong lòng, Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp,

vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.

Đôi hàng mi thanh

tao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi

chín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõn

nà như ngọc.

Đặc biệt là đôi mắt

tĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lại

mang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.

“Đại ca!” Vẫn chưa

hết hoàn hồn, Tôn Duy Ma không đành lòng nhìn Vương Ninh Hinh bị pháo oanh tạc

không còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Anh rốt cuộc có hiểu

cái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Anh dọa em ấy như vậy, đối với đại

mỹ nhân ôn nhu thê này, anh thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huých

Triệu Phi, anh đi đến trước mặt Vương Ninh Hinh, nhã nhặn khom người nói: “Bạn

Vương Ninh Hinh, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, còn

người anh tuấn tiêu sái, thông minh cơ trí, phong độ nhất chính là anh, họ Tôn

tên Duy Ma, bọn anh đều là huynh đệ kiêm bạn bè của vị anh hùng cứu mỹ nữ nổi

danh này.”

“Bạn tốt!” Tôn Duy

Ma cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Diêm Tính, cũng là nhân

vật nổi danh, Vương Ninh Hinh mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đã

nghe nói đến .

“Quả nhiên lời đồn

không sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹ

nhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tới

hôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em là

không sai chút nào. Không biết anh có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nói

rồi, Tôn Duy Ma vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Diêm đại