Duck hunt
Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328461

Bình chọn: 10.00/10/846 lượt.

mình vạch trần chuyện này, cô nói thêm nữa có phần quá tiểu nhân. Phương Dĩ cười gượng: “Nói có trách không gì chứ. Nào, uống tiếp!”

Tưởng Dư Phi lại buồn bã, nói: “Hôm cô ấy nói thật với anh, bọn anh ầm ĩ một trận, sau đó cô ấy chạy ra ngoài, bị thương, rất khuya mới về… Bỏ đi, không nhắc tới chuyện này, em với Chu Tiêu thế nào rồi?”

Nói đến Chu Tiêu, Phương Dĩ thoáng e thẹn, nhấp một hớp rượu nói: “Không phải như thế. Lúc anh ấy không bận sẽ chơi với em, lúc bận ngay cả bóng người cũng không thấy.”

Ban đầu Tưởng Dư Phi còn nói không uống rượu, kết quả anh chủ động uống hơn nửa chai rượu trắng. Dường như tửu lượng của anh tiến bộ không ít, uống nhiều như vậy cũng không bất tỉnh, chỉ hơi say.

Phương Dĩ cầm ly bia, một tay chống cằm nói: “… Em cũng từng cân nhắc việc về quê. Hơn mười năm, em lại chưa từng cúng tế mẹ em, có phải quá bất hiếu không? Nhưng có lúc em lại nghĩ, mẹ có thể còn sống không? Có thể có kì tích như thế xảy ra không?”

Tưởng Dư Phi nhìn cô, tầm mắt hơi mơ hồ, nói: “Có thể…”

Phương Dĩ quay đầu: “Anh cảm thấy bà còn sống?”

“Bác còn sống…”

Phương Dĩ nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh biết bà ấy không?”

Tưởng Dư Phi đôi mắt không có tiêu cự, không biết nghĩ tới điều gì, anh lắc lư người, đột nhiên nắm cánh tay Phương Dĩ: “Xin lỗi, Phương Dĩ…”

Trong lòng Phương Dĩ lộp bộp một cái, cánh tay mặc cho anh nắm: “Tại sao phải xin lỗi em?”

Tưởng Dư Phi nói: “Không phải anh không muốn cùng với em, nhưng… Nhưng rất nhiều chuyện không thể kiểm soát, anh không ngờ mẹ em là… Em sẽ không biết anh có bao nhiêu…”

Lời anh còn chưa nói hết, đột nhiên có người phá cửa vào, tiếng va chạm vang dội kinh động đến Phương Dĩ và Tưởng Dư Phi. Phương Dĩ nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói: “Chu Tiêu…” Ngay cả Tên Lửa cũng tới cùng.

Chu Tiêu sải bước đi tới, kéo cánh tay Phương Dĩ ra, tuy Tưởng Dư Phi uống say, nhưng sức lại không nhỏ, kéo một cái lại không kéo được. Chu Tiêu dùng sức kéo thêm một cái, Phương Dĩ lập tức đụng vào người anh. Tưởng Dư Phi ý thức mơ hồ: “Trả lại cho tôi…”

Chu Tiêu gắp một khúc xương Phương Dĩ nhổ ra nhét vào tay Tưởng Dư Phi: “Trả lại cho cậu!”

Chu Tiêu “tốt bụng”, để Tên Lửa đích thân đưa Tưởng Dư Phi say thành bùn nhão đến khách sạn gần đó, ném anh vào phòng liền không quản nữa. Phương Dĩ bùng nổ, căm ghét Chu Tiêu phá hư chuyện tốt của cô. Chu Tiêu chất vấn: “Chuyện tốt gì? Anh đến chậm thêm một bước, có phải hai người sẽ thành chuyện tốt không?”

Phương Dĩ nổi giận đùng đùng: “Anh ấy đã nhắc tới mẹ em, em hỏi thêm một câu nữa, anh ấy sẽ nói ra. Ai cho anh xông vào, ai cho anh theo dõi em!”

“Anh theo dõi em là lo lắng cho em. Hai người đi dạo cả buổi chiều, em còn thử quần áo cho cậu ta xem, cho rằng anh không biết? Vừa rồi lại trai đơn gái chiếc ở trong phòng bao, đừng tưởng anh không nghe thấy cậu ta nói gì!”

Phương Dĩ quyết định phớt lờ Chu Tiêu, sau khi về đi thẳng lên lầu, mặc kệ Chu Tiêu ở dưới lầu la: “Anh tặng em một đóa dương hoa!”

Từ đầu đến cuối Phương Dĩ không trả lời, Chu Tiêu đập tay vịn cầu thang. Tên Lửa từ ngoài chạy vào, ngửa đầu nhìn về phía lầu trên: “Thế này đã cãi nhau rồi? Không để ý đến anh?”

Chu Tiêu trầm mặt không nói, qua một lát mới nói: “Cậu chắc chắn họ điều tra không sai?”

Tên Lửa nói: “Không sai. Hôm thứ Tư anh nói luật sư Phương đến, họ lập tức bắt đầu điều tra, hai ngày nay luật sư Phương từng tiếp xúc với ai đã rõ ràng, mẹ Phương Dĩ chính là bà ấy.” Dừng một chút, “May mà hôm nay chặn kịp, không để cho Phương Dĩ biết chuyện không nên biết, nếu không nhất định đại loạn, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, bây giờ chính là giờ phút quan trọng hợp tác với Âu Hải của chúng ta.”

“Cái gì là chuyện cô ấy không nên biết?” Chu Tiêu rút một điếu thuốc, sau khi đốt hút mạnh hai cái, nói, “Cô ấy mới là người có quyền biết sự thật nhất.”

Tên Lửa than thở: “Hỏi thế gian tình là gì…”

Chu Tiêu liếc anh ta một cái, để lại tàn thuốc đầy đất xoay người đi.

Một ngày nào đó sau này Chu Tiêu chợt nghĩ tới hai thành ngữ, “Không như mong muốn”, “Tạo hóa trêu người”.

Phương Dĩ nói chiến tranh lạnh liền chiến tranh lạnh, kéo dài mấy ngày không đếm xỉa tới Chu Tiêu. Buổi sáng ra ngoài đi làm, cô nhìn thấy Chu Tiêu đút một tay vào túi dựa bên xe thể thao, có lúc kẹp một điếu thuốc, có lúc cầm một cành hoa hồng, có lúc bưng một chén hoành thánh nóng hổi. Cô làm như không thấy tất cả, Chu Tiêu đuổi theo sau lưng cô: “Anh sai rồi, đừng ầm ĩ!”

Phương Dĩ xoay người lấy hoành thánh đi, tiếp tục chiến tranh lạnh với Chu Tiêu.

Hoành thánh mang tới công ty đã nguội, Phương Dĩ thêm chút nước nóng vào ăn tạm. Bận rộn cả ngày, buổi chiều cô tan làm sớm, theo xe đi tới một khách sạn, cuộc họp thường niên của tập đoàn Âu Hải tổ chức ở đây.

Ban ngày cấp cao họp, buổi tối nhiều tiết mục ở phòng tiệc, ở trong phòng hóa trang Phương Dĩ thay dạ phục xong, đồng nghiệp huýt sáo với cô: “Không nhìn ra cô rất có nguyên liệu nha!”

Phương Dĩ cố gắng ưỡn ngực: “Nhiều chuyện cô không nhìn ra lắm!”

Tiết mục của cô đơn giản không có ý mới, lên sân khấu hát một ca khúc tiếng Anh, năm phút đã k