
có thể thấy trước tình trạng này mà, chỉ có đứa ngốc như em, chưa đến phút cuối cùng vẫn chưa chịu từ bỏ.
- Trái tim em đã chết rồi ư?
Đôi mắt anh sáng quắc nhìn thẳng vào cô.
- Em đã đi đến Hoàng Hà rồi sao?
Anh nhếch môi nhìn cô, không nói lời nào.
Còn cô lại cười:
- Hoàng Hà gần đến thế ư?
- Em chịu nghe lời khuyên của người khác à?
- Em không biết.
- Vậy không cần phải hỏi ngược lại anh.
Chẳng có ý tứ gì cả.
Uống đến khi đầu óc choáng váng, Bạch Nặc Ngôn đòi đi dạo, cô lại bị Mạnh Tân Duy đưa về Khinh Vân. Cô vừa khoát tay Mạnh Tân Duy cười hi hi chào hẹn gặp lại, di động của cô không ngừng kêu inh ỏi, thật là đáng ghét, ai mà giờ này còn gọi cho cô chứ, ai gọi, cô đem tên người đó viết vào sổ đen.
- Con cả.
Từ trong điện thoại di động truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Tay Bạch Nặc Ngôn run lên, tất cả cảm giác say đều biến mất, đầu óc cô trở nên tình táo, đại từ nhân xưng này tại sao lại khó nghe đến thế. Mặc dù trong lòng người ta, đó là đại diện cho sự thân thiết, thế nhưng lại khiến toàn thân cô nổi da gà, cảm giác này rất giống với cảnh “cha , mẹ” xuất hiện nhận con trong các bộ phim thần tượng hay tiểu thuyết, khiến cho người nghe đột nhiên thấy không thể tự nhiên, mặc dù đối phương là những người vô cùng giàu có, nhưng vẫn khiến bản thân khi nghe được cảm thấy ngượng miệng vô cùng.
Cô thở dài, nhìn xuống mũi chân, không ngừng đá lên tường:
- Cha.
Thì ra thói quen tốt hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, chẳng qua đó cũng chỉ là một cách xưng hô, không quan trọng lắm.
Giang Bác Nghi dường như rất vui vẻ, giọng nói của ông mang theo sự sung sướng.
- Con cả, có thể bàn chuyện về nhà sống không?
Nhà? Cô có nhà ư?
Tất cả những thứ đó đều thuộc về người khác, “chuyện bàn bạc” này nghe sao mà quá mức khôi hài.
- Thật ra, con quen sống bên ngoài rồi.
Nhìn xem, trong lòng cô đang vừa tự khinh bỉ, vừa trào phúng, vậy mà lời nói thốt ra miệng vẫn khéo léo đến vậy.
Thật giả dối, cô khẽ tự nguyền rủa.
Giang Bác Nghi thở dài trách:
- Con cả, hôm nay cha lại phải nhập viện.
Bàn tay đang cầm di động khẽ run lên, cô không muốn ông xảy ra chuyện, cho dù nếu có chuyện gì xảy ra hẳn cô cũng chẳng đau lòng.
- Có chuyện gì không ạ?
- Già rồi nên lắm bệnh nhiều tật, bác sĩ khuyên ta luôn giữ cho tâm trạng thoải mái, nếu có con gái ở bên, sao có thể không vui vẻ.
Bạch Nặc Ngôn vô vọng liếc nhìn, cô rất muốn nói nói rằng, cô mà về sống bên cạnh ông, hẳn ông có muốn không tức giận cũng khó, đây là cô đều nghĩ cho người khác đấy nhé, vậy mà lần nào cũng vậy, chẳng ai biết đường cảm ơn cô.
Lớn tuổi thật tốt biết bao, nếu bạn không để ý đến họ, họ sẽ trách bạn bất hiếu, chỉ cần họ muốn, họ có thể trước mặt người ngoài mà mắng bạn rằng: “ Là cha mẹ đã sinh ra con, sao con có thể đối xử với cha mẹ con nhẫn tâm đến thế.”
Trời ơi, đạo lý này thật dày vò con người ta mà.
- Để con nghĩ đã.
- Mai về nhà ăn cơm đi.
- Vâng.
Đúng là đầu óc cô bị choáng mới vui vẻ nhận lời như vậy.
Trở về với chiếc giường thân thiết, cô mới kịp phản ứng, nếu cô trở lại nhà họ Giang, có phải ngày ngày cô sẽ phải đối mặt với Giang Tang Du?
Thậm chí có thể, ngày ngày phải chứng kiến Giang Tang Du hẹn hò với Trình Nghi Triết.
Khiến cô phải suy ngẫm, cô làm thế nào mới có thể đối mặt với đôi uyên ương ấy đây. Sẽ cực kỳ bất công nếu nguyền rủa cho họ sẽ có ngày phải chia tay, nhưng cô chưa bị đứt dây thần kinh não mà trở thành thánh mẫu chúc phúc cho họ, hoặc đóng vai nữ phụ xen vào hủy hoại tình yêu của nam chính và nữ chính, hay trở nên không còn một chút cảm xúc.
Đây không phải là một bài trắc nghiệm tình cảm quá khó hay sao?
Muốn hiểu được chính xác tình cảm của bạn với một người là như thế nào, vậy thì sau khi chia tay hãy đến gặp lại người ấy, lần gặp gỡ đó sẽ nói rõ tình cảm thật sự của bạn với người ấy. Có thể sẽ chỉ là thoải mái, bình thản, có thể sẽ không tránh khỏi đau lòng.
Vậy cô có nên một lần thử xem, rốt cuộc tình cảm của Trình Nghi Triết đối với cô là gì.
Có lẽ chỉ là thỏa mãn giấc mơ của cô bé Lọ Lem được tìm thấy hoàng tử, trong những ngày qua cô ấy đã luôn coi đó là lâu đài mơ ước của chính mình, nhưng sau khi mất đi cuộc sống trong mơ đó, cô ấy luôn nhớ lại những phù hoa danh vọng hoàng tử đã mang đến cho cô, khi quay lại cuộc sống vốn có của mình, cô ấy không chỉ nhớ đến đời sống vật chất, mà con luyến tiếc những giây phút hạnh phúc bên hoàng tử.
Cô vẫn cho rằng, kết thúc câu chuyện cô bé Lọ Lem, vài năm sau ngày cưới, hoàng tử sẽ ngoại tình với một người đẹp hơn cô, vì vậy bỏ rơi cô bé Lọ Lem và cưới cô kia.
Ngay đến một người không bao giờ tin vào những câu chuyện cổ tích như cô bé Lọ Lem, đến thời điểm này, lại vô cùng khát khao được như cô ấy.
Rốt cuộc, cô vẫn là một người rất mâu thuẫn.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, rồi từ từ tiến vào mộng đẹp.
Đại đa số thời điểm, cô luôn là người giữ lời hứa, nhưng điều kiện quan trọng là, đại đa số thời điểm.
Lần này, không ngoại lệ, cô chỉ có thể đến biệt thự nhà họ Giang. Trên đường đi cô vẫn phân vân không biết có nên từ chối lời đề nghị của Gian