
, Đàm Vi
hơi mím môi nói tiếp: “Trên đường cao tốc lái xe nhanh như vậy, rất nguy hiểm. . . . . .”
Nữu Nữu rốt cục nghiêng đầu nhìn hắn một cái.”Tiên sinh xin hỏi quý danh ngài?”
“Thật bị bắt cóc hả ? ! !” Tiếng nói mang theo sự phẫn nộ cực kì như từ độ cong tám mười vòng mới bắn thẳng lên trời.
“Nhỏ tiếng chút.” Nữu Nữu vội vàng mở he hé cửa phòng ra, mấy bà mẹ
còn đang ở phòng khách chơi mạt chược.”Đừng hỏi nữa, đều là hiểu lầm
thôi.” Khẳng định là Cẩn Ngôn về nhà nói cho Nhất Nhất, Nhất Nhất lại
nói cho Minh Nguyệt. Aiz, toàn cái loa phát thanh a.
“Hiểu lầm? Chuyện lớn như vậy có thể gọi là hiểu lầm sao? Bắt cậu đi
ngay tại trên đường, fuck!” Minh Nguyệt vén tay áo lên, “Nói với tớ xem
thằng khốn nào ra tay, thấy hắn bà đây sẽ sút cho hắn một cước bay tới
Seberia luôn!”
Người này bị Đinh Nhất Nhất đồng hóa rồi.”Đàm. . . . . .” Cái tên đến bên miệng lại thay đổi, “Lão đại nhà các cậu.”
“Không có khả năng! Lão đại sẽ không làm loại chuyện hạ cấp này.”
“Cậu tin tưởng anh ta?”
“Không phải là tin tưởng, mà là sự thật.” Cô cường điệu kéo dài hai
chữ sau.”Lão đại đối với cậu thế nào trong lòng chúng tớ đều hiểu.”
“Cắt. . . . . .” Một người ra đi không từ giã đáng để cô bạn mình sung bái đến vậy ư.
“Cậu nói đi, rốt cuộc là đứa nào không muốn sống dám làm như thế,
không hiểu vương pháp đúng không? Lão đại cũng thật sự là, cứ để bọn nó
tác quái. Cẩn Ngôn biết là ai đúng không? Anh ấy nói sao? Có trừng trị
hắn chút nào. . . . . .”
“Ha. . . . . .” Nữu Nữu ngáp một cái thiệt lớn, “Tớ muốn ngủ, bà chị cứ tiếp tục nghiên cứu cách trừng trị hắn đi nhá.”
“Đừng ngủ đừng ngủ mà, đã ngủ cả một buổi sáng rồi, ngủ nhiều sẽ có
nếp nhăn. Tâm sự đi.” Minh Nguyệt ngồi khoanh hai chân lên giường bày ra bộ dáng muốn đàm đạo lâu dài.”Gì chứ, lần này xem như là cuộc gặp lại
đầu tiên giữa hai người, có hay không, cái đó đó?”
Nữu Nữu ôm búp bê vải ngả đầu liền ngủ.”Cái gì cũng không có.”
Không có khả năng! Theo Nhất Nhất miêu tả, hai người bọn họ đó là
trùng phùng sau bao nhiêu cay đắng, củi khô gặp phải lửa mạnh. . . . . . Stop, Đinh Nhất Nhất từ nhỏ chính là đứa bé không bình thường, lời của
cô ấy không thể rất tin tưởng.”Nữu Nữu a. . . . . .” Thay đổi thành
gương mặt chị gái tri âm tri kỉ, “Cậu nói thật đi, hiện tại cậu với lão
đại đều đã trở lại, đều ở cùng trong một thành phố sẽ phải có cơ hội
đụng mặt chứ, cậu định tính sao hả?”
Tiếng ngáy lập tức vang lên.
“Nha đầu chết tiệt kia dám giả chết.” Minh Nguyệt bất đắc dĩ mắng. Di động để trên bàn vang lên, cô lấy lại nhìn một cái.”Chao. . . . . .”
Còn chưa kíp nói tiếp tiếng “ ôi” kia, đã bị đoạt điện thoại.
Trên màn hình hiện lên một chuỗi chữ số, Nữu Nữu trực tiếp ấn xuống nút màu đỏ.
“Là lão đại.”
“Tớ biết.” Buổi sáng đã gọi qua một lần rồi. Lần trước ở trong di
động Nhất Nhất thấy dãy số của Đàm Vi, ba số đuôi đều là 6, cùng với
chiếc Land Rover kia giống nhau, giống như nhà giàu mới nổi. Một lát sau di động lại vang lên, cô dứt khoát tắt máy.
“Tắt máy?” Biểu cảm Minh Nguyệt như gặp phải quỷ, “Dù sao cũng phải nghe anh ta nói vài câu chứ?”
“Nghe cái gì, giọng nói rất hay à ? Cũng không phải người chủ trì
trên đài phát thanh.” Chăn vừa vén lên liền chui vào, “Tớ muốn đi ngủ.”
“Chỉ biết ngủ!” Cô bới chăn ra móc theo cô bạn, “Thật đó a Nữu Nữu, không suy nghĩ đến chuyện bắt đầu lại từ đầu hả?”
“Honey à. . . . . .” Nữu Nữu sờ soạng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
thân thể mềm mại như không có xương dán lên người Minh Nguyệt.”Em sẽ
không vứt bỏ honey thay lòng đổi dạ đâu.”
Vẻ mặt tiến sĩ trở nên nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: “Thực xin lỗi, giới tính của chị đây rất bình thường. . . . . .”
Búp bê vải chuẩn xác chặn miệng của Minh Nguyệt lại, Nữu Nữu liếc tới bộ ngực của cô bạn cười nhạo.”Cặp bánh bao nhỏ của cậu không hấp dẫn
được tớ đâu.”
Cô phát điên : “Cậu. . .hai cái đinh gù . . .”
Bắt đầu lại từ đầu? Nghe qua y như đoạn trong ngôn tình tiểu thuyết
bắt buộc phải có vậy, hồi nhỏ Nữu Nữu thích nhất những câu truyện kiểu
đoàn viên này. Nhưng đó là truyện đúng không, hơn nữa cô đã hai mươi bốn tuổi, không phải mười bốn, sẽ không vì chuyện nam nữ xa nhau mà rơi lệ, hoặc là vì bọn họ gặp lại mà vui sướng.
Aiz. . . . . . Lớn lên quả nhiên không phải là chuyện tốt, ngay cả
mộng đẹp cũng không biết mơ mộng nữa. Đèn đỏ phía trước, cô thở dài đạp
thắng xe, trong kính chiếu hậu chiếu ra một chiếc Audi màu đen phía sau, người điều khiển nó thoạt nhìn có chút quen mắt. . . . . . Kẻ bắt cóc!
Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, có loại lão đại nào sẽ có dạng
tiểu đệ đó. Nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ, chờ đèn xanh sáng lên cô
nhấn ga thật mạnh thoát đi thật xa, bẻ vô lăng quẹo phải con hẻm nhỏ
chạy vòng vòng. Nhìn lại lần nữa, chiếc Audi kia không thấy bóng dáng
nữa.
Hắc, đã bỏ lại phía sau? Cực kì hứng thú quay lại khu dân cư đậu xe
xong, đằng sau vang lên hai tiếng “tuýt tuýt”, lại tới nữa rồi.
Đông Tử vẻ mặt tươi cười xuống xe.”Em giúp chị xách.” Giơ tay ra định giúp cô xách túi đồ.
“Đến làm gì?” Nữu Nữu không cho.