
a, hai kiểu đồ ngủ bảo thủ. Cô tự nhận mình cũng không phải là người bảo thủ cổ lỗ sĩ, đều do Tông Chính ép.
Cúc áo từng nút một bị cởi ra, cảm giác mát lạnh trong không khí thấm vào da thịt trần lộ ra của cô, ngón tay nóng bỏng của anh lướt qua, nóng lạnh giao nhau, làm cho cơ thể cô hơi căng ra, bởi vì sốt mơ mơ màng màng, động tác của anh rất nhẹ rất chậm, nhưng lại rất cẩn thận.
Chỉ là cởi nút áo ngủ, nhưng Lâm Miểu Miểu lại cảm thấy không khí nóng bỏng xung quanh anh làm cho nóng đến ngẹt thở, mà các khớp xương trên cơ thể gần như bị không khí hơi lạnh đông cứng lại.
Anh tốn gần ba phút mới cởi được mấy cái cúc áo kia, mở bung vạt áo của cô ra, nhìn chằm chằm áo ngực trước mặt kiểm tra một lần, không tìm được móc áo, cố sức cuộn cô một vòng, đem áo ngủ mở rộng của cô cởi ra hoàn toàn, sau đó cởi móc áo ngực sau lưng.
Mặc dù Lâm Miểu Miểu không sốt, lại bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Tông Chính làm cho choáng váng, mặc cho anh cởi sạch quần áo của cô, không phối hợp nhưng cũng không có sức lực từ chối, cô nắm thật chặt quần ngủ của mình, lắc đầu nguầy nguậy, Tông Chính hôn môi cô, kiên quyết hơi nâng mông của cô lên, vừa cởi vừa nói mập mờ: "Sẽ không làm gì em......"
Sáng hôm sau, khi Lâm Miểu Miểu tỉnh lại cảm thấy rất rầu rĩ, gò má của Tông Chính dán vào ngực cô, trong miệng còn ngậm quả anh đào của cô, một cái tay của anh ở dưới cổ cô, một cái tay khác vòng qua thắt lưng của cô đặt vào trong quần lót bằng ren nửa trong suốt, phủ lên trên mông cô.
Về người đàn ông có sở trường được đằng chân lân đằng đầu này, ngoại trừ như đinh chém sắt mà từ chối anh, sẽ không có con đường thứ hai, chỉ cần cô hơi buông lỏng, anh đã có thể kéo kẽ hở buông lỏng kia thành rãnh Mariana liền.
Cô ở đáy lòng buồn bực thở dài, đưa tay sờ trán anh, sốt cao đã hạ, nhưng hình như vẫn hơi nóng, cô hơi dùng sức muốn đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình, nhưng hình như trước hết cô phải rút quả anh đào của mình ra khỏi miệng anh.
Nhẹ nhàng lùi ra, anh ngậm rất chặt, cô vừa mới hơi dùng sức, đã bị anh trong vô thức hút vào cắn mút, cố gắng vừa rồi tức khắc tan thành bọt nước. Lâm Miểu Miểu buồn bực gần như muốn điên, tối qua cô đã vì chuyện này giằng co gần nửa tiếng, ngoại trừ tự làm đau mình, làm Tông Chính tỉnh, còn lại không hề có kết quả.
Tối hôm qua Tông Chính ngủ không thoải mái, cô ngủ cũng chẳng dễ chịu gì, ngoài việc không quen trần truồng dán sát vào trong ngực của một người đàn ông, khổ hơn chính là anh vùi đầu ở ngực cô, cứ ở trong vô thức trêu đùa quả anh đào của cô, hơi thở nóng bỏng gần như thiêu cháy cô, khi trời gần sáng cô mới chợp mắt.
Cô lại thử vài lần, sau đó Tông Chính tỉnh dậy, mút một hơi, mới nhả đầu vú của cô ra, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn cô, Lâm Miểu Miểu vội vàng che ngực, nửa chống người dậy, Tông Chính phát ra một âm tiết đơn mơ hồ từ trong lỗ mũi, cái tay phủ trên mông cô xoa bóp có lực, thuận thế kéo xuống, quần lót nhỏ đã bị kéo xuống một nửa.
"Đi đâu?" Anh khàn giọng hỏi.
"Đo nhiệt độ cho anh."
Tông Chính hài lòng "Ừ" một tiếng, càng dán mặt vào ngực cô, nhìn thấy cái tay cản trở kia, không vui nhéo mông cô một cái: "Lấy tay ra."
Lâm Miểu Miểu nhịn mấy giây, giọng nói vừa bất lực vừa phiền muộn: "Anh có thể đừng như vậy được không?"
"Tôi đã làm gì em hử?" Thanh âm khàn khàn dường như còn khàn hơn.
"Anh hạ lưu!"
"Ờ, bây giờ hạ lưu với em." Anh không phản đối cười lên, cái tay xoa mông ở bên trong quần lót di chuyển về phía trước, anh điều chỉnh tư thế, nghiêng đầu hôn về phía ngực cô.
Nếu như Tông Chính không bị ốm, cô sớm đã đạp cho anh một phát rồi, nhưng anh còn đang sốt......
Cô cảm giác cả người mình đều mềm nhũn, gần như dùng toàn bộ khí lực mới đè lại được cái tay ở trên mông kia, giọng nói dịu dàng hơn: "Tông Chính, anh đừng như vậy, tôi không thích."
Đối với đồ vật yêu thích, Tông Chính từ trước đến nay là đoạt được rồi mới nói, nếu như vật này là chỉ Lâm Miểu Miểu, như vậy anh muốn ăn trước rồi nói sau, về phần tình cảm, hoàn toàn có thể từ từ bồi đắp, cái ý nghĩ này hiện tại anh cũng không thay đổi, chỉ là vừa nghĩ tới tối qua cô chủ động hôn anh......
Anh ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn khuôn mặt Lâm Miểu Miểu, gò má của cô hiện lên một rặng mây hồng, đang cắn môi, vẻ mặt buồn bực, hình như còn có phần xấu hổ.
"Hôn tôi, sẽ tha cho em."
Tha cho cô? Chẳng qua là cô thấy anh sinh bệnh mềm lòng mà thôi! ! Nhưng anh lại ỷ vào việc cô mềm lòng được đằng chân lân đằng đầu chẳng kiêng nể gì như vậy, Lâm Miểu Miểu nắm tay lại, thật sự rất muốn đánh anh!
Mặc dù trong lòng cô vô cùng vô cùng muốn đánh anh, nhưng sau cùng cô vẫn cứ là sắc mặt không thay đổi hôn lên cánh môi cực nóng của anh, môi của anh rất khô, nứt ra mấy vết, Lâm Miểu Miểu trút giận đưa đầu lưỡi ra liếm mạnh lên môi anh, vừa nghĩ đến việc anh đối xử ra sao với quả anh đào của mình, cô lại mút thật mạnh lên vết thương, vị tanh nhàn nhạt tràn ra giữa môi cô, Lâm Miểu Miểu mới hài lòng.
Tông Chính liếc nhìn cô, cũng không để ý động tác của cô, cười mà như không cười đánh giá: "Kỹ thuật hôn có tiến bộ."
Lâ